Edit: ThiênBeta: Thiên
Chỉ đánh quái là vô cùng nhàm chán, nhàm chán cực độ.
Ngày đó, hai người “Tổ đội độc thủ tàn sát quái”, hiện tại đang là đề tài xôn xao ầm ĩ, nhàm chán ngồi trên một sườn núi nghỉ ngơi, mặt đất trải vải bố hình vuông, trên đó đặt chung trà và các loại điểm tâm tinh xảo, nói chuyện phiếm câu được câu không.
“Đúng rồi, ngươi và Huyễn làm sao quen biết?” Thiên Khiếu Hàn rất vô tâm hỏi một câu.
Ảnh Cô Nguyệt nhớ lại tình huống lúc đó, hơi nhíu mày.
Một câu vốn vô cùng vô cùng vô tâm, lại vì cái nhíu mày này của Ảnh Cô Nguyệt, đốt lên ngọn lửa bát quái.
“Đúng rồi, nghe nói các ngươi đánh nhau mà quen biết?” Lục soát trong đầu.
“A.” Ảnh Cô Nguyệt như rơi vào giữa dòng ký ức, mày nhíu chặt hơn.
“Nghe nói còn có Nguyệt Du Nhiên của Vũ Thiên Lâu đúng không?” Đúng! Thiên Khiếu Hàn đã nhớ. Lần đấy ba người gặp nhau, sau đó Tử Huyễn Nguyệt rời khỏi Vũ Thiên Lâu, gia nhập bang hội của Nguyệt, Nguyệt Du Nhiên cũng từ đây qua lại thân thiết với Nguyệt. Nhưng sự kiện kia người biết lại không nói rõ, mọi người cũng chỉ chú trọng kết quả, rất ít đi tìm tòi nghiên cứu quá trình. Nhưng giờ đã khác, Thiên Khiếu Hàn nhàm chán đến đỉnh điểm đối với việc này rất ~~~ hứng thú.
“Muốn hỏi gì trực tiếp hỏi!” Quả nhiên, Ảnh Cô Nguyệt không nhìn được Thiên Khiếu Hàn ấp a ấp úng nói bóng nói gió, thăm dò nửa ngày vẫn không nhắc đến chủ đề chính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hanh-thien-ha/3235649/quyen-1-chuong-18.html