Edit: Đông ThiênBeta: Đông Thiên
Hoa đào trên Vô Lượng Sơn nở như sương khói mông lung, nhẹ nhàng như mây bay ẩn hiện, triệt triệt để để êm dịu như nước. Một mảnh rừng hoa đào trải khắp trời che kín đất, mỹ lệ đến khiến người nghẹt thở.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu nhấc mắt đều có thể thấy được hoa đào. Có khi đột nhiên trông bên bờ suối trong vắt, một hai cây ra hoa trong âm thầm, đơn độc; dạo trên núi vừa xoay người, ở chỗ ngoặt sườn núi cũng sẽ nghiêng nghiêng vươn ra một cành…
Chân núi bờ sông, khắp nơi cây nhuộm một màu son, cành treo mây đỏ, từng mảnh rừng đào hồng cẩm đỏ gấm, rực rỡ diễm lệ. Gió núi thổi qua, hoa rơi lả tả, như rơi xuống một trận mưa bụi sắc đỏ.
Đông phong xuy bích thảo. Niên hoa hoán, hành khách lão Thương Châu.
Kiến mai thổ cựu anh, liễu diêu tân lục, não nhân xuân sắc.
Hoàn thượng chi đầu, thốn tâm loạn, bắc tùy vân ảm ảm.
Đông trục thủy du du.
Tà nhật bán sơn, minh yên lưỡng ngạn.
Sổ thanh hoàn địch, nhất diệp biển chu.(*)
Không biết có phải do khoảng cách quá xa, tiếng đàn đứt quãng, nhưng lời ca dù lúc có lúc không, vẫn có thể nghe được rõ ràng như thế.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn nhìn nhau một chút, hướng tới nơi tiếng ca đi đến.
Sau khi kết thúc truyền tống, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn cũng không bị truyền tống đến tân thủ thành là Đại Lý mà bị truyền tống đến Vô Lượng Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hanh-thien-ha/3235637/quyen-1-chuong-6.html