Edit: ThiênBeta: Thiên
“Theo một chừng mực nào đó, ngươi thật nhàm chán.” Bích Huyết Hàn vô luận thế nào đều mang một bộ mặt cười ung dung.
Phảng phất hết thảy đều trong lòng bàn tay, lại giống như không để ý, khuôn mặt cười khiến người thập phần tức giận.
“Bớt nói nhảm đi, ngươi không cứu người bên trong sao?” Tên hắc y nhân che mặt hiển nhiên là một trong những người tức giận đó.
Bích Huyết Hàn nhìn tưu lâu lớn này, nhìn một đám người trước cửa, nhìn bằng hữu gửi tin bảo mình nhanh rời đi, không cần quan tâm đến y bên trong.
Ngu ngốc, người càng nói ta đi ta lại càng đi không được a.
Bị cưỡng ép đến nơi này, bị pháp thuật hạn chế hành động, bị không ngừng tra tấn cũng không cho chết đi, huynh đệ của mình, Công Tử Không Vờ Ngầu, ngươi nói ta làm sao đi?
“Các ngươi đánh không lại ta.” Bích Huyết Hàn khẳng định.
“Ta biết.” Trong giọng nói hắc y nhân lộ rõ tức giận.
“Cho nên các người muốn khiến ta bỏ nhân vật.” Bích Huyết Hàn thở dài, “Coi bộ đã nghiên cứu lỗ hổng hệ thống a.”
“Vậy thì sao?” Khóe miệng dưới miếng vải đen của hắc y nhân câu lên một biên độ điên cuồng.
“Được rồi, ngươi đã muốn chết như vậy, ta đây thỏa mãn ngươi.” Bích Huyết Hàn lại cười thập phần thoải mái, trong chớp mắt, Ngọa Long đã nơi tay.
… Túy đạo anh hùng đương tiêu vũ, hào phong liệt sĩ dụng Ngọa Long…
Thần phiến lấp lánh vàng nhạt chói lọi mỹ lệ như thế, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hanh-thien-ha/3235633/quyen-1-chuong-2.html