Sau khi ăn trưa xong, Cố Hạ Mẫn lái xe về nhà chính Cố gia.
Trên đường đi, cô ghé ngang tiệm bánh ngọt để mua món bánh ba cô thích ăn.
Lúc trở ra lại vô tình bắt gặp một đứa bé chừng gần 4 tuổi đang đuổi theo trái banh chạy xuống lòng đường. Cố Hạ Mẫn nhanh mắt thấy một chiếc xe tải đang chạy thẳng đến chỗ cậu bé.
Không kịp suy nghĩ, Cố Hạ Mẫn lao ra kéo thằng bé vào trong. Nhưng vì mang giày cao gót nên cô bị mất đà lên té ra sau.
Cố Hạ Mẫn sốt sắng hỏi thăm thằng bé:
"Nhóc con, cháu không sao chứ?"
"Con không sao. Dì ơi, dì bị té có đau không?"- thằng bé lắc lắc đầu hỏi lại cô.
"Ừ, dì không sao. Mà ba mẹ con đâu, sao chỉ có mình con đi một mình như vậy?"
"Tiểu Quân! Con sao lại chạy lung tung nữa rồi? Mẹ đã dặn không được tùy tiện tách khỏi mẹ cơ mà!"- từ xa một người phụ nữ cũng ngang tuổi cô chạy lại gọi.
Thấy cô ấy, thằng bé chạy lại vui vẻ gọi:
"Mẹ!"
"Con đó, đây không phải thành phố A, lỡ bị lạc thì phải làm sao?"- người phụ nữ lo lắng trách móc thằng bé.
"Mẹ, Tiểu Quân chỉ là làm rơi trái banh nên muốn lượm lại thôi mà."
Cố Hạ Mẫn thấy vậy cũng đoán ra đây là mẹ thằng bé, cô đứng dậy tập tễnh đi lại chỗ hai mẹ con:
"Cô là mẹ thằng bé?"
"Phải! Cô là...?"- cô gái kia nhíu mày nhìn cô.
"Mẹ! Dì ấy vừa cứu con."- đứa bé kéo áo mẹ nó nói.
"Vậy sao? Thật cảm ơn cô. Đều do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-han-than-doi-nay-anh-chi-co-the-thuoc-ve-em/1815068/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.