"Cô thật là một con mèo hoang!"
Không biết anh đi đứng kiểu gì mà cô chỉ vừa kịp mở cửa đã bị bàn tay to lớn của anh đóng sầm lại. Lúc cô quay người lại liền bị vây chặt trong vòm ngực rắn chắc của anh.
Cô bị bất ngờ nên không kịp phản ứng. Tận đến khi anh ghé sát tai cô nói một câu hai má cô chợt xuất hiện vài vệt ửng hồng.
"Anh...! Ai là mèo hoang? Cả nhà anh mới là mèo hoang. Tránh ra cho tôi!"- cô tức giận dùng lực đẩy anh ra.
Dễ sao? Không hề! Cố Hạ Mẫn cho dù dùng sức kiểu gì cũng đều vô dụng. Anh cho dù có đẩy kiểu gì cũng như tảng đá bất di bất dịch vậy.
"Anh mau tránh ra cho tôi!"- cô đột nhiên dùng lực đạp giày cao gót xuống chân anh.
Đương nhiên chiêu này của cô anh không thể ngờ đến nên lập tức nới lỏng tay nhăn mặt.
"Cho anh chừa! Lần sau nghĩ cũng đừng nghĩ giở trò với tôi!"- cô đắc ý nhìn anh đang nhăn nhó đau đớn.
"Cô cũng to gan lắm! Xem tôi làm sao trừng trị con mèo hoang nhà cô."
Anh nhìn cô khẽ nhếch mép, mắt đầy ý cười nguy hiểm. Từng bước dồn cô vào cánh cửa lớn lần thứ hai.
"Anh... ưm..."
Cô còn chưa nói hết câu thì môi hồng đã bị đôi môi mỏng của anh chiếm lấy. Anh nào phải hôn bình thường đâu. Chiếc lưỡi thành thục cạy mở hàm răng của cô hút hết hương vị ngọt nào từ cô.
Đây là nụ hôn đầu của cô lại mãnh liệt như vậy khiến cô không tiếp nhận nổi. Tay bấu chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-han-than-doi-nay-anh-chi-co-the-thuoc-ve-em/153928/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.