Cuộc trò chuyện giữa Phong và Aokiji, những người bên cạnh tất nhiên có nghe thấy nhưng bọn họ lựa chọn im lặng, vấn đề nhạy cảm như vậy không đến phiên họ được phép có ý kiến.
Phong chính là không để tâm đến mấy người đó có biết hay không, dù biết thì làm sao?? Báo lại với Sengoku? Kong? Hoặc thậm chí cao hơn nữa là Ngũ Lão Tinh? Nếu nói Phong ngại thì quả thật hắn có ngại, tuy nhiên còn lâu hắn mới sợ, mà đã không sợ thì việc quái gì phải cố kỵ?? Có một vài thứ không nên thay đổi, bởi vì một khi thay đổi sẽ làm bản thân mình tụt dốc.
Tengu đã có lần nói qua với Phong, tính cách hoặc con người hắn có thể thay đổi, nhưng đạo tâm "Vô Địch" của hắn tuyệt đối không thể. Việc này có quan hệ rất lớn tới Khí trong người Phong, không phải vô duyên vô cớ người ta lại cảm thấy áp lực nặng nề khi đối diện với hắn, đây còn là do bản chất con người hắn bộc phát nên mới có tác dụng như vậy.
Nhìn vẻ mặt bối rối không biết nên làm thế nào của Aokiji, Phong khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói.
- Ngài không nên đau đầu vì vấn đề đó nữa, sẽ đến lúc ngài tìm ra đáp án thôi, hiện tại chúng ta cần phải nhanh chóng lên đảo hỗ trợ cho đám người kia nếu không sẽ không kịp mất.
- Thật xin lỗi, tôi làm mất thời gian quá!!
Aokiji chậm rãi khôi phục vẻ lãnh tĩnh, gã hơi trầm ngâm sau đó hướng Phong lẩm bẩm một câu mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-du-lac-one-piece/1984018/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.