Trời vào thu, trong trường mấy cây phong lá đã nhuộm đỏ một nửa, cành lá khẽ đung đưa; hoa quế cũng yên ắng nở, hàng cây bên con đường nhỏ thơm ngát, một cơn gió thoảng qua, hoa quế rụng xuống đầy người.
Diệp Nghi Bân xếp sách xong đi ngang qua con đường nhỏ đầy hoa quế rơi.
"Diệp tiên sinh!" Phía trước truyền tới tiếng chào hỏi như tiếng chuông vang, một hán tử râu quai nón cao lớn đi đến trước mặt cười nói, "Đang đi về sao?"
"Hà huynh." Diệp Nghi Bân đứng lại, mỉm cười đáp, "Ta mang mấy cuốn sách đã chỉnh lý xong này về lại Tàng Thư Các, những cuốn khác còn phải chép thêm mấy trang nữa, e là đêm nay sẽ phải về muộn. Hà huynh vừa dẫn bọn hắn luyện kỵ xạ xong sao?"
(*kỵ xạ: cưỡi ngựa bắn cung)
Hán tử cao lớn tên Hà Dũng, hắn đổ một thân đổ mồ hôi, sang sảng cười: "Đúng vậy, cuối thu không khí dễ chịu, dẫn bọn hắn luyện thêm hai vòng. Học ở trường bảo sao không yếu ớt, thật không trông chờ bọn hắn thành Võ Trạng nguyên, chỉ cần đừng thành bình thuốc là được rồi!... Nhưng tiểu tử Nguyên Phong kia xem ra không tệ, thân thủ nhanh nhạy, tên bắn đều trúng bia, trong đám đệ tử hắn thuộc loại cực kỳ có thiên tư... Nghe nói hắn học kinh thi kinh thư cũng không tệ?"
Diệp Nghi Bân gật đầu, "Đúng, hắn bản tính thông minh, kinh thi kinh thư học rất giỏi."
Hà Dũng vỗ tay cười lớn: "Có tiên sinh nào không thích đệ tử như vậy chứ? Đây gọi là đệ tử tâm đắc, chính là như vậy!"
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-diep-nhat-thu/157417/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.