Thời điểm Khúc Cẩn nghe được ba chữ “Mộ Thanh Thương”, chén trà đang cầm trong tay nhất thời rơi xuống đất, theo một tiếng vang nhỏ vỡ tan nát.
Nước trà văng ướt cả áo lẫn giày, Khúc Cẩn lại không hề để ý, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, hai mắt xưa nay vẫn trầm ổn lúc này đầy vẻ kinh nghi không thể tin được. La gia chủ lại càng thiếu kiên nhẫn, một tay túm áo nam tử đến báo tin, gằn từng chữ mà hỏi: “Ngươi chính tai nghe thấy, Hách Liên Ngự gọi Đoan Thanh đạo trưởng là ‘Mộ Thanh Thương’?!”
Người nọ bị phản ứng của võ lâm tiền bối đang ngồi đầy nơi đây khiến cho khiếp sợ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Phải… phải! Chúng ta phụng mệnh canh giữ ở bên ngoài, nghe được Hách Liên Ngự bên trong lớn tiếng chỉ trích Đoan Thanh đạo trưởng, luôn mồm gọi hắn là ‘Mộ Thanh Thương’, còn… còn gọi hắn là ‘Sư… sư phụ’ …”
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, bởi vì sắc mặt tám người đại diện các phái nơi đây đã càng ngày càng khó nhìn.
Ngón tay Hoa Tưởng Dung không biết khi nào đã đặt lên chuôi kiếm, nhìn về phía Đoan Hành đạo trưởng vẫn im lặng không lên tiếng ngồi đối diện, ánh mắt lạnh xuống: “Đoan Hành đạo trưởng đối với việc này có giải thích gì không?”
Đoan Hành chỉ hận bản thân xuống tay không đủ nhanh, không đúng lúc chặn lại cái miệng muốn mệnh này.
Nhưng mà hắn rốt cuộc là cáo già thành tinh, trên mặt vừa vặn chỉ toát ra vẻ phẫn nộ cùng trào phúng, lạnh lùng nói: “Hách Liên Ngự nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586942/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.