Trời còn chưa sáng, Lục Nguy đã nổi giận, một kiếm bổ lên trên bàn. Chiếc bàn bằng gỗ cứng xiêu vẹo sụp xuống, khiến cho sa bàn phía trên cũng một phân thành hai, rơi xuống đất thành một bãi cát vung vãi, giống như tình hình lúc này.
Những người bên cạnh đều câm như hến. Các tướng lĩnh hai nắm tay xiết chặt, mỗi người trong mắt đều có tơ máu dày đặc, vừa thấy liền biết là tức giận bừng bừng.
“Hình Đạt đến tột cùng là muốn làm gì?” Cơn giận của Lục Nguy còn sót lại chưa tan, bàn tay hạ chuôi kiếm xuống, trường kiếm thẳng tắp mà cắm vào nền gạch bằng đá xanh “Đối đầu kẻ địch mạnh, hắn lại kích động bộ hạ cũ đối nghịch với ta, luôn mồm tâm niệm chủ cũ, ai lại không hiểu tâm tư quỷ kia của hắn?”
“Tướng quân, vậy ‘Sở Nghiêu’ rốt cuộc là…” Vị tướng lãnh kia không thể nói tròn câu đã bị đồng nghiệp dùng sức kéo một cái, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Đêm qua dị tộc đột kích, song phương ở hai bờ sông đào bảo vệ thành giao chiến. Nói là chiến đấu, rốt cuộc chủ yếu là thăm dò, bên nào cũng không chịu tỏ ra yếu thế trước. Mắt thấy bên trong thành đồng tâm hiệp lực, lấy máy bắn đá cùng cung nỏ ngăn chặn thế công của dị tộc, lại có thuỷ quân anh dũng tác chiến đem địch nhân chặn ở bờ bên kia sông, giữa đám dị tộc quân lại đột nhiên tách ra một con đường, “Lang thủ” Trại Thụy Đan phóng ngựa như bay tới trước trận, còn dẫn theo một người ngoài ý liệu.
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586924/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.