Một trận gió cuốn qua bình nguyên, đến lúc mở mắt lại được, khắp nơi đều là mờ mịt.
Mây tầng tầng như chì xám xịt, sương mù trắng đục che trời. Rừng núi Tây lĩnh bỗng nhiên tối sầm đến đưa tay không thấy được năm ngón. Sương mù làm rối mắt người, ùn ùn tập kích khiến cho Thú Liệp quân dị tộc nguyên bản vẫn tập trung bị phân tách ra thành vô số chiến trường nhỏ.
Biến cố khiến cho sĩ binh dị tộc trong lòng sinh bất an, những thợ săn núp trong bóng tối lại thuận buồm xuôi gió.
Đám sương mù này cũng không phải là ông trời giúp đỡ, mà là xuất từ bút tích của Đoan Hành đạo trưởng. Lúc ấy Tiêu Diễm Cốt giả dạng thành bộ dáng Huyền Tố ở trên Lạc Nhật nhai đánh lừa bọn họ, may mà Đoan Thanh đúng lúc đuổi tới, tuy rằng không thể ngăn cản bẫy rập dầu hỏa trước đó phát nổ, lại cứu được đám người Đoan Hành, Hạt Tử cùng Trương Tự Ngạo.
Mắt thấy một đội tiên phong quân đột phá xuyên qua đám đá vỡ ngổn ngang phía trước núi, Đoan Thanh không cho bọn họ đuổi sát đi qua, mà là thừa dịp đám người “Lang vương” Tạp Y Nặc vượt sông, từ hai bên sườn núi bọc đánh về phía sau, thần không biết quỷ không hay mà ẩn thân vào trong rừng rậm Tây lĩnh.
Khu rừng này khuất bóng mặt trời, cỏ cây sum xuê đất đá dày đặc, là một mê trận trời sinh. Bọn người Đoan Hành nhân số không nhiều, lại mất đi lợi thế bẫy rập dầu hỏa, cùng Tạp Y Nặc chính diện đối kháng không khác gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586922/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.