Một đao kia ý muốn đánh đòn phủ đầu, động thủ xuất đao cũng đích xác nhanh như chớp giật, nhưng mà Diệp Phù Sinh cũng không để vào mắt.
Lưỡi dao dài nhỏ cong vút, trên thân còn lưu lại vết máu đỏ sậm, không biết đã uống máu bao nhiêu người. Trong mắt nam nhân thoáng hiện lên vẻ khát máu, thời điểm lưỡi đao xẹt qua cổ họng Diệp Phù Sinh, hắn nhịn không được nở nụ cười.
Một đao quét ngang, dưới tay lại không có cảm giác cắt vào máu thịt, trái lại nơi cổ họng chính mình chợt lạnh. Nam nhân theo bản năng muốn quay đầu, căn bản lại làm không được, chỉ có thể thuận thế bay về phía trước. Khoảng khắc mất lực đập xuống, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy chính là một khối thân thể không đầu ngã sấp trên mặt đất.
Từ quần áo đến thân hình, thậm chí thanh trường đao trong tay kia, đều quen thuộc đến đáng sợ.
Nam nhân đồng tử đột nhiên co rụt lại, ngay sau đó nhanh chóng tan rã, một hơi nghẹn trong miệng rốt cuộc không phun ra được một chữ. Diệp Phù Sinh nhìn cũng không thèm nhìn khối thủ cấp kia, Đoạn Thủy đao đâm thẳng tới, một nhịp chấn động, đẩy ra Nhật Nguyệt kim luân, mũi đao tựa như rồng phun nước thẳng bức đến cổ họng A Mạn Đạt!
Một đôi Nhật Nguyệt kim luân của A Mạn Đạt sắc bén vô cùng, là vũ khí nàng đắc ý nhất. Nhật luân tựa như mặt trời đầy gai nhọn, Nguyệt luân như móc câu cong vút, lưỡi cực mỏng, xưa nay cắt yết hầu đoạt thủ cấp dễ như trở bàn tay, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586920/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.