Lúc xưa niên thiếu không ăn khổ,
Nào hay tuyết lạnh phủ hồng trần?
Ngày Mộ Thanh Thương xuống núi, tựa như khuê nữ không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng chợt rời nhà; Trong môn phái từ trưởng lão xuống đến đệ tử đều không yên lòng. Kinh Phỉ kéo ống tay áo hắn ồn ào muốn cùng đi, Kỷ Thanh Yến thì đem kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của mình nhai tới nhai lui dặn dò năm lần bảy lượt, so với mấy bà mai hành nghề còn muốn lắm miệng hơn.
Mộ Thanh Thương bị bọn họ nhắc tới nhắc lui đến đau đầu muốn nứt ra, thiếu chút nữa há miệng nói “Ta không đi nữa là xong!”. Kết quả thanh kiếm lạnh như băng trên lưng kia nặng nề ngăn lại, khiến câu «biết khó mà lui» đầu tiên rốt cuộc không ra khỏi miệng.
Từ đầu đến cuối, Túc Thanh đạo trưởng đều không nhiều lời nửa câu. Hắn khoác một kiện áo choàng dày, hình dong lộ ra ngoài đều đã hiện lên sắc tiều tụy, giống một cây tùng cổ thụ giữa băng thiên tuyết địa đọng đầy sương trắng, chạc cây đều bị áp gãy hơn phân nửa, còn dư lại thân cây vẫn ngạo nghễ mà đứng, chống đỡ một mẫu ba phần đất trời.
Mộ Thanh Thương gỡ tay Kinh Phỉ ra, tiếp nhận hành trang Kỷ Thanh Yến nắm chặt, đối sư trưởng cung kính hành lễ, xoay người mà đi.
Sau khi hắn xuống núi đi không ít địa phương, từ Đông Lăng đến đất Nam, ngắm hội hoa Xuân nhìn sông vào Hạ, đang chuẩn bị đường vòng lên phía Bắc, lại gặp được một người không ngờ tới.
Trung đô Động Minh cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586907/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.