Phương Đông dần dần sáng tỏ, gió núi vẫn chưa ngừng thổi.
Bởi vì thời gian dài đề khí chạy như điên, trong cổ họng Hằng Viễn đã dâng lên mùi máu tươi, nhưng hắn dưới chân không chút nào dám ngừng, theo sát bước chân Bộ Tuyết Dao băng qua giữa núi rừng xanh biếc mênh mang, phía sau bọn họ còn có một đội hắc y nhân.
So sánh với “Thiên Chu” Hằng Viễn đã từng gặp qua, đội “Ma Yết” từ Triệu Băng Nga cho mượn này thiếu đi cảm giác quỷ quyệt gian trá, lại nhiều hơn vài phần khí tức thâm trầm nguy hiểm. Hằng Viễn đi phía trước bọn họ, chỉ cảm thấy lưng giống như bị kim chích, dưới chân đạp lên lá cỏ mềm mại cũng tự biến thành mũi đao, chọc cho người sinh đau đớn.
Cảm giác như vậy làm người ta lông tóc dựng đứng, Bộ Tuyết Dao cũng đã tập mãi thành quen. “Ma Yết” là tư vệ của Triệu Băng Nga, mỗi kẻ bên trong đều độc ác tựa bò cạp thỉnh thoảng lại muốn đốt người, giống hệt tính tình của nàng. Nếu là bình thường, Bộ Tuyết Dao cho dù thèm nhỏ dãi phần thế lực này, cũng ngàn vạn lần không dám chạm vào. Nhưng mà trước mắt tình thế cấp bách, Triệu Băng Nga không thể không nhả ra đổi lấy hiệp trợ của “Thiên Chu”, Bộ Tuyết Dao cũng không thể không lợi dụng “Ma Yết” để đạt tới mục đích.
Hằng Viễn nhìn hắn ở trên đường núi gập ghềnh như giẫm lên đất bằng, đối với đường lớn đường nhỏ quanh mình cũng hết sức quen thuộc, trong lòng “lộp bộp” một cái – chính mình ở Vấn Thiện sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586895/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.