Không bỏ xuống được chính là năm tháng chênh vênh, không lưu lại được chính là thời gian như nước qua cầu.
Túc Thanh đạo trưởng một đời thu nhận ba đệ tử.
Hai người trước đều là hắn nhặt mang về. Kỷ Thanh Yến được hắn một mình ôm lấy mọi việc từ khi sinh ra đến khi thành người, nói là giống như con ruột cũng không đủ, tính tình cũng lạc quan bao dung giống như hắn;
Mộ Thanh Thương là tự nguyện cùng hắn rời khỏi chỗ thị phi, vào Thái Thượng cung liền giống như chim vào rừng, ngoại trừ thiên tính thiếu chút hoạt bát, trái lại an tĩnh ngoan ngoãn nghe lời khiến người bớt lo. Hắn hiếu học lại chuyên cần, chưa từng than qua một tiếng “khổ” cùng “không làm”, cũng không cùng bất cứ người nào trong môn phái sinh ra khoảng cách gì. Hắn cứ nhu thuận lại linh hoạt mà tránh đi những người những việc mình không thích, vừa đơn thuần lại vừa khôn khéo.
Hai đồ đệ này đều đối với Túc Thanh tôn kính lại thân cận, chỉ có kẻ thứ ba là không giống – Ngày đầu tiên lên núi, thanh âm Kinh Phỉ kêu cha gọi mẹ cơ hồ át tiếng tụng kinh buổi sớm của Thái Thượng cung, thê lương vượt quá giết heo mổ bò, người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Lúc đó Mộ Thanh Thương đã nhập môn ba năm, Kỷ Thanh Yến đang thay sư phụ chỉ dạy hắn kiếm pháp, đột nhiên nghe đến một phen quỷ khóc thần gào, còn tưởng rằng Sơn đại vương khi nam bá nữ nào đi nhầm vào cửa, kiếm trong tay mất chính xác, khiến cho một chiêu mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586893/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.