Pháo hoa nổ vang, lưu quang tụ lại rồi tản ra. Sau đó tiếng huyên náo cùng với tiếng chuông trống vang lên trong màn đêm truyền ra xa, cơ hồ đánh thức toàn bộ rừng núi. Cuồng phong thổi quét qua đất bằng, khiến cho cỏ cây rạp xuống, ánh lửa phập phù lay động, người cũng hóa thành một đám thân ảnh méo mó xiêu vẹo.
Táng Hồn cung tựa như con đỉa trong đầm lầy ngủ đông đã lâu, đã sớm đói khát đến tàn nhẫn. Giờ phút này pháo lệnh của Triệu Băng Nga tung lên, bọn họ liền giống như ngửi được mùi máu tươi, cơ hồ là dốc tổ mà ra, hướng con mồi từng người đã nhắm sẵn vươn ra nanh vuốt.
Trong Vô Tướng tự nội ứng ngoại hợp. Trong rừng địch ta khó phân. Còn có trên đoạn nhai tuyệt lộ giết chóc… Từ chân núi đến đỉnh núi, từ trước núi đến sau núi, đều bị bao phủ trong gió tanh mưa máu, đương trường nhất thời lâm vào trong hỗn loạn.
Ba người Huyền Thành thật vất vả bò lên, chỉ thấy trên đoạn nhai đã triển khai tử chiến, thậm chí không kịp hỏi nửa câu, liền không thể không vung kiếm gia nhập chiến cuộc.
Hắn một bên đánh một bên kinh hãi. Từ trong rừng ra đây chỉ có một đường, đám sát thủ này có thể đuổi tới đây, chỉ sợ đồng đạo lưu lại canh giữ trong rừng cũng đã gặp mai phục. Trước mắt xem như hai mặt thụ địch, Huyền Thành ngay cả còn lực đối địch, cũng không có khả năng phá cục diện, trong lúc nhất thời nóng lòng như lửa đốt nhưng không biết làm thế nào cho phải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586889/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.