Một đêm này gió nổi mây vần, trong nháy mắt nhân sự vô thường.
Sở Tích Vi rời đi không lâu, Đoan Hành liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn bất động như núi, kì thực chú ý lắng nghe động tĩnh quanh mình.
Người bày trận, từng cái cây ngọn cỏ, mỗi hòn đá mô đất đều có thể thành bẫy rập. Hắn đem một mảnh rừng này trở thành bàn cờ, cầm cờ đen đi trước bố cục, những ám cọc của Táng Hồn cung liền trở thành cờ trắng bị vây chặt. Một bên ngoài sáng, một bên trong tối, đám người nọ trở thành ruồi bọ không đầu, làm cách nào cũng không tìm được đường ra, nhiều lần đi qua bên người Đoan Hành, sát khí trùng trùng, lại không phát hiện ra lão đạo sĩ gần trong gang tấc.
Nhưng theo thời gian trôi qua, những người này càng ngày càng không kiềm chế được, trán Đoan Hành cũng đổ mồ hôi.
Tùy cơ ứng biến, bốn chữ này nói thực nhẹ làm mới khó. Đoan Hành trong lòng biết với sức của một mình mình mà muốn vây khốn đám người kia chỉnh chỉnh một đêm không khác gì thiên phương dạ đàm (*). Hắn cắn răng một cái, đang chuẩn bị biến trận, đột nhiên nghe được từ dưới đoạn nhai truyền đến một tiếng vang thật lớn, khiến cho mặt đất chấn động, chim chóc trong rừng bay lên tán loạn, phát ra tiếng kêu thảng thốt không ngừng.
[(*)thiên phương dạ đàm: chuyện ngàn lẻ một đêm, ý là việc không khả thi]
Đó là… Độ Ách động!
Đoan Hành đầu tim giật thót lên. Ngay sau đó lại là hai tiếng nổ liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586883/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.