Từ Thái Thượng cung đến Vô Tướng tự, không sai biệt lắm chính là từ Đông Lăng hướng đến Tây Xuyên. Nếu vẽ một đường trên bản đồ, cũng phải đi quá nửa giang sơn Đại Sở. Mắt thấy cách thời điểm đại hội bắt đầu chỉ còn không đến một tháng, mọi việc đều không thể trì hoãn. Bởi vậy sau hôm thương thảo xong, Đoan Thanh liền tiếp nhận phần lớn sự vụ của môn phái, để Huyền Tố có thể rời cung tham dự. Để an toàn, còn thỉnh thêm một vị trưởng lão hàng chữ Đoan cùng đồng hành.
Lúc này, Diệp Phù Sinh đang đứng trước sơn môn, một tay dắt Tạ Ly một tay dắt ngựa. Gió thu heo hắt, lá rụng tơi bời, vốn đã mang nỗi buồn ly biệt, kết quả cùng với giọng hát chó sủa mèo gào của y, thật sự đem ba phần lạnh lẽo ra thành bảy phần nhiễu dân.
“Bàn cờ trắng đen, thế cục thị phi, đúng sai – sai đúng đan xen; nghe thấy diễn, hát phường chèo, hư thật thiệt giả khó nói rõ ràng; Anh hùng mạt lộ, hồng nhan xuống mồ, than một câu sơn cùng thủy tận, hát một đoạn năm tháng vô tình…“
Thanh âm của Diệp Phù Sinh rất dễ nghe, lời thốt ra như mây bay nước chảy, ngay cả thuyết thư (*) nơi trà quán cũng phải cam bái hạ phong. Nhưng mà giọng hát của y lại cực kỳ tệ hại, càng hát càng hoang đường, mà càng hát lại càng hăng tiết vịt.
[(*) thuyết thư: người kể chuyện nơi tửu lâu trà quán]
Tuy Tạ Ly được nuôi dạy vô cùng tốt, cũng nhịn không được tránh xa y, dùng tay bị chặt lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586846/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.