Thẩm Vô Đoan cảm thấy mình đang nằm mơ.
Thẳng đến lúc hắn vận công áp chế chân khí “Kì Lộ kinh” bạo loạn trong cơ thể Sở Tích Vi, khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc mà nhìn lão hữu nhiều năm không gặp, trong lòng vẫn có cảm giác tựa như giấc mộng một đời như cũ.
Vấn đề của Sở Tích Vi nói nhẹ nhàng là nhẹ nhàng, mà nói nghiêm trọng cũng thật nghiêm trọng.
Việc hắn đem công pháp “Kì Lộ kinh” cùng “Kinh Hồng quyết” hợp luyện, Thẩm Vô Đoan đã sớm biết. Chỉ là tiểu tử này từ nhỏ đã bướng bỉnh, đánh gãy răng cũng không nói nhiều một câu. Hơn nữa Tần Liễu Dung thiên vị, Thẩm Vô Đoan cũng liền mắt nhắm mắt mở, cảm thấy cứ để đến lúc hắn chống đỡ không nổi ắt sẽ cúi đầu chịu thua.
Đáng tiếc Thẩm Vô Đoan đánh giá sai. Hắn biết Sở Tích Vi bướng bỉnh, không ngờ lại có thể bướng bỉnh đến mức nhìn thấy quan tài vẫn không rơi lệ, thậm chí còn nhảy vào trong quan tài mà nằm thử.
Sở Tích Vi không chịu buông bỏ «Kinh Hồng quyết» lại cắn răng đi tu luyện “Kì Lộ kinh” vốn là chuyện thập phần muốn chết. Nhưng đại khái trời già thường chiếu cố mấy cái loại ngốc tử to gan lớn mật như thế này, chẳng những không lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, ngược lại khiến hắn bị tra tấn giữa lằn ranh sinh tử, mò mẫm ra được một con đường gập ghềnh hợp nhất hai công pháp làm một.
« Kinh Hồng quyết» xem trọng cơ biến, mà “Kì Lộ kinh” lại thiên về hóa giải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586835/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.