Diệp Phù Sinh đứng trước gương trầm tư hai khắc có thừa.
Y không phải là đại cô nương tiểu tức phụ xinh đẹp thích ngắm vuốt. Đối với mấy cái trò soi gương tự luyến này luôn có vẻ ngượng ngùng nhất định nói không nên lời. Nhưng mà hiện tại y đứng trước cái gương đồng đừng nói là nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không hề chớp.
Y phục trên người vẫn là quần áo ngày hôm qua, chỉ là tóc tai loạn giống như đám cỏ bị mèo cào. Bất quá lúc Diệp Phù Sinh đi ngủ cũng không phải là tư thế nghiêm chỉnh, nên điều này cũng không có gì đáng nói, duy chỉ…
Môi y rất đỏ, khóe miệng còn rách một chút, nhìn có vẻ hơi sưng lên.
Làm một tay già đời trong vạn bụi hoa, ngay cả chiếc lá cũng không dính thân, ra vào thanh lâu hoa thuyền không biết bao nhiêu lần, tuy nói đại để là gặp dịp thì chơi, nhưng cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, nhìn thấy hình dung như vậy, Diệp Phù Sinh còn chưa ngốc đến nỗi xem như chính mình bị muỗi cắn.
Y đưa tay chống cằm, sắc mặt trong lúc nhất thời vô cùng thâm trầm.
Tối hôm qua sau khi cùng Thẩm tiền bối nói chuyện, y đi dạo trong Phất Tuyết viện vài bước, lại chạy đến trong viện của A Nghiêu cách vách để uống rượu, sau đó…
Không đợi Diệp Phù Sinh cố gắng đem hồi ức lộn xộn chắp vá đầy đủ, ngoài viện liền vang lên thanh âm nữ nhân quen thuộc, hô to gọi nhỏ không hề biết đến làm phiền người khác là cái gì:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586831/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.