Cố Tiêu đã ở trong Khấp Huyết quật ròng rã ba ngày.
Nơi này đúng như Hách Liên Ngự đã nói, không có nước cũng không có cây cỏ. Ngay cả ánh sáng cũng mờ mịt đến đáng thương, bên trong đường ngang ngõ tắt, ngóc ngách đan xiên khó tìm được lối ra, lại còn mấy cái “vật hiến sinh” lúc nào cũng có thể nhào ra đánh lén y.
Trên người Cố Tiêu có thương tích. Tuy rằng được Hách Liên Ngự phái người bôi thuốc qua loa, nhưng lúc thuốc kia được bôi lên nhất thời liền không có cảm giác đau đớn, trong lòng y liền kêu lên: “Nguy rồi!”
Từ vết thương trên người y xem ra, có lấy thuốc quý trị liệu cũng không đến mức công hiệu ngay lập tức. Cho dù là có, Hách Liên Ngự tuyệt cũng không thèm dùng trên người y. Thuốc này vừa bôi lên lập tức ngừng đau, liền chỉ có thể thuyết minh… nó thực sự có độc.
Y bị ném vào Khấp Huyết quật, bên người chỉ có một thanh trường đao rỉ sét cùn mẻ, còn chưa kịp khôi phục chút khí lực, đám “vật hiến sinh” nuôi trong động đã nghe mùi máu tươi mò đến.
Nơi này không có gì là lễ nghĩa liêm sỉ cùng chính tà thị phi, chỉ có con mồi cùng thợ săn chém giết. Toàn bộ đều là liều mạng đua đến khoảng khắc cuối cùng, chính là đạo lý vô cùng đơn giản – ngươi chết ta sống.
Cố Tiêu nhiều lần đã nghĩ, ta dứt khoát chết đi là xong.
Chết liền xong hết mọi chuyện. Sẽ không đói khát, sẽ không đau đớn, cho dù thi thể bị những “vật hiến sinh” này ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586829/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.