“Đi tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” những lời này đại khái là lừa quỷ mới tin.
Đây là lần đầu tiên Cố Thời Phương đến Mê Tung lĩnh. Trước mắt chính là một vùng đen kịt, người bên ngoài đi vào núi này chỉ sợ chạy loạn tới sáng cũng không tìm ra đường. Cũng may Cố Thời Phương am hiểu cặn kẽ dạ hành truy tung, cả người hoàn hảo hòa vào bóng đêm, cơ hồ hóa thành một con chim bay vụt qua núi rừng không tiếng động.
Nhưng mà trong Mê Tung lĩnh có vô số đường hẹp quanh co, chín cong mười tám quẹo, bị cỏ cây che phủ, chính là tự nhiên tạo thành mê trận, cho dù là Cố Thời Phương cũng bị đầu óc choáng váng. Đúng lúc này, lỗ tai nàng vừa động, nghe thấy cách đó không xa có tiếng người, liền lặng yên ẩn trên ngọn cây, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn trộm.
Phía trước, dưới vách núi tối đen đột nhiên mở ra một cánh cửa ngầm, lộ ra điểm điểm ngọn đuốc. Cố Thời Phương nương theo ánh sáng mấy ngọn đuốc này nhìn kỹ lại, trên vách đá chợt thấy bóng đen thấp thoáng, rõ ràng là không ít trạm gác, đều lợi dụng lùm cây đất đá để che giấu thân thể, bất động phủ phục trong đó. Nếu có người lỗ mãng tiến vào, nhất thời liền bị vây lại tấn công.
Một đội hắc y nhân mang mấy cái bao tải phình to cột kỹ từ trong đi ra, quay đầu đối trạm gác nói gì đó. Gió núi gào thét, vọng tới vài âm thanh trao đổi, đáng tiếc nghe không được rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586827/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.