Thẩm Vô Đoan là một tiện nhân. Tiện đến nổi tiếng, một kẻ siêu quần xuất chúng trong những kẻ tiện.
Sương mù chậm rãi tản ra, Diệp Phù Sinh lúc này mới thấy rõ tướng mạo lão chủ nhân Bách Quỷ môn này. Chỉ thấy hắn mặc một thân hắc y thêu ám văn, vóc người cao lớn, lưng rộng eo thon, tay chân thon dài, cũng không thấy vẻ mập mạp phốp pháp của lão niên, thân hình lại như nam tử đương thời cực thịnh.
Nhưng hắn dù sao cũng có tuổi rồi.
Mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt tuy rằng được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng đã hiện ra một chút nếp nhăn, hơn nữa ở khóe mắt đã thấy rõ dấu chân chim.
Chỉ là bất luận ai nhìn cũng sẽ không xem hắn như một lão nhân. Vả lại cho dù phong thái long chương phượng tư năm xưa không còn tồn tại, chỉ nói một đôi mắt cùng nụ cười kia, liền có thể đè bẹp không biết bao nhiêu võ lâm du hiệp tự xưng là phong lưu nhã sĩ.
Diệp Phù Sinh phun hai ngụm máu này, nội kình tác loạn trong phế phủ liền bình ổn xuống. Ngược lại nhờ đó ép phun ra máu bầm, so với lúc trước khoan khoái không ít. Y thấy Sở Tích Vi tuy rằng bên miệng rỉ máu, trên mặt cũng không có vẻ gì đau đớn, lúc này mới yên lòng.
Y một tay vỗ vỗ lưng Sở Tích Vi, lúc này mới xoay người đối Thẩm Vô Đoan chắp tay hành lễ nói: “Đa tạ tiền bối một chưởng này tương trợ.”
Thẩm Vô Đoan cười nói: “Mới vừa rồi, nếu ngươi không thay hắn chắn, một chưởng này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586821/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.