Hách Liên Ngự vừa ra tới, Ngụy Trường Quân liền biết mình không nên ở lại chỗ này.
Tính tình cung chủ nhà mình hắn đã sớm hiểu rõ ràng. Nhất là trước mặt vị đạo trưởng này, cung chủ cho tới bây giờ không chấp nhận được người thứ hai lọt vào mắt Đoan Thanh. Bởi vậy Ngụy Trường Quân vung tay lên, lệnh cho toàn bộ sát thủ theo hắn đến đều lùi lại. Bản thân hắn cũng vận khinh công nhảy tới tóm lấy Bộ Tuyết Dao, bước lên mấy mỏm đá nổi trên mặt nước thuận thế mà chạy đi, chỉ vài cái nhô lên hụp xuống đã biến mất vào trong đỉnh núi.
Đoan Thanh không phải là không muốn ngăn hắn, chỉ là bước chân mới vừa động, Hách Liên Ngự liền chặn phía trước, Tiềm Uyên rung lên, xuất ra khỏi tay, triền miên như nước ngăn lại hành động của hắn, nói: “Đạo trưởng vì sao vội vàng quay về, cũng không chịu hảo hảo liếc mắt nhìn ta một cái? Ngươi nếu muốn nhìn người khác, ta liền chặt đứt tay chân bọn họ đem chúng làm thành Nhân trệ (*),đặt ở trước mặt ngươi ngắm cho đã mắt, như thế nào?”
[(*) Nhân trệ: lợn người. Xuất phát từ chuyện xưa: Thích Cơ là sủng phi của Lưu Bang. Vợ của Lưu Bang là Lữ Hậu ghen, khi Lưu Bang chết, Thích Cơ không còn ai để dựa dẫm, Lữ Hậu sai người cho nàng uống thuốc câm, chặt tay chân, bắt nàng sống trong chuồng lợn, gọi là lợn người]
Trong tiếng cười của hắn bao hàm quái dị, tựa như nói đến không phải là bọn thủ hạ đắc lực của mình mà chỉ là một một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586819/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.