Thời điểm Sở Tích Vi tỉnh lại, đã là sáng sớm ba ngày sau.
Hắn ngủ đã lâu, toàn thân gân cốt vừa đau đớn lại vừa vô lực, trong đầu còn có chút mê mang, hai mắt nhìn lên một hồi, mới nhận ra chính là màn lụa màu vàng nhạt, chóp mũi còn ngửi được một cỗ dược hương như ẩn như hiện.
Sở Tích Vi giật mình, miễn cưỡng dùng sức nghĩ muốn ngồi dậy, không ngờ người lại bị một bàn tay chặn ngang. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Diệp Phù Sinh đang ghé vào bên giường ngủ đến say sưa.
Xa cách mười năm, gặp lại cũng chỉ được hơn nửa tháng, Sở Tích Vi vẫn là lần thứ hai ngắm nhìn Diệp Phù Sinh tỉ mỉ như vậy. Hơn ba ngàn ngày đêm khiến hắn từ một tiểu thiếu niên đã trở thành đại nhân, lại không lưu nhiều dấu vết trên người Diệp Phù Sinh. Gương mặt chỉ thêm chút trầm ổn, tuy rằng vẫn phong lưu anh khí, lại không còn vẻ khinh cuồng tràn đầy trên mi mục như xưa.
Sở Tích Vi không cử động nữa, chỉ lẳng lặng mà ngắm y. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Diệp Phù Sinh, trong lòng càng thêm mềm nhũn, vốn dĩ là đầy mình hỏa khí đều bị cảm xúc ôn nhu bất chợt này xóa sạch.
Hắn nhớ tới lúc Tần Liễu Dung còn tại thế, Thẩm Vô Đoan mỗi ngày dậy sớm, đều nhất định trở về phòng trước khi nàng thức giấc, nhìn người nọ từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, mỗi ngày ánh mắt đầu tiên đều dừng ở trên người mình.
Cái gọi là tương thủ, ngoại trừ đồng sinh cộng tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586812/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.