“Ta từng nghe nói, tổ tiên Tần gia là một họa sư tài giỏi, đặc biệt ưa thích sơn thủy hoa điểu. Bởi vậy toàn bộ nam nhi của Tần gia đều lấy chim bay thú chạy làm tên đệm, nữ tử thì dùng hoa cỏ cây cối.”
Đường núi hoang vắng, mưa rơi như khóc, Diệp Phù Sinh không biết lấy ở đâu ra chiếc lá môn to bằng cái quạt che lên đỉnh đầu, giống như che một chiếc dù xanh biếc, đối với thân ảnh Sở Tích Vi phía trước, chậm rãi nói: “Chính là năm đó Tần Kinh Vụ chết trận nơi Bắc cương, con ruột còn sống ngoại trừ Tần Hạc Bạch, còn có thân muội của Bắc Hiệp từng được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ – Tần Liễu Dung.”
Ba mươi bốn năm trước, Tần Hạc Bạch bởi vì bị kết tội mưu nghịch, toàn gia bị sưu trảm, một trăm ba mươi sáu thủ cấp rơi xuống, đến nay còn chôn ở núi hoang vô danh ngoài thành Thiên Kinh, chỉ sợ sớm đã tan thành bùn đất.
Thời gian trôi qua, có lẽ có người lúc trà dư tửu hậu luận bàn đến cựu án thê lương này, lại không một người nào biết được… thời điểm lúc trước xử tử, một trăm ba mươi sáu người kia, thật sự đều là người của Tần gia hay không?
Bước chân Sở Tích Vi thoáng dừng một chút, Diệp Phù Sinh bước nhanh vài bước, khó khăn lắm mới cùng hắn sóng vai, chỉ thấy gương mặt dưới mũ choàng kia hơi ngoảnh lại, ngữ khí thản nhiên: “Ngươi có ý tứ gì?”
“A Nghiêu, tuy rằng ngươi không thích, nhưng ta dù sao cũng làm thám tử mười năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586805/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.