“Tiêu Diễm Cốt được người nhờ vả, đưa cho lão hủ một tín vật.” Nguyễn Phi Dự mở tay ra. Bên trong là một khối dương chi ngọc bội bị rạn nứt, hẳn là được người thường xuyên thưởng thức, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận.
Diệp Phù Sinh liếc mắt liền nhìn thấy trên ngọc bội khắc một chữ “Dục”. Đây chính là vật Tiên đế ban cho con nối dõi, mỗi một khối đều đại biểu thân phận một vị hoàng tử, thiên hạ khó mà làm giả được.
Y nheo mắt, nói: “Nếu tại hạ nhớ không lầm, khối ngọc bội này của Đoan vương tựa hồ là mười năm trước đã bị Nguyễn công lỡ tay làm vỡ?”
Nghe được hai chữ “mười năm”, sắc mặt Sở Tích Vi chính là trầm xuống. Nguyễn Phi Dự cười cười, đem ngọc bội cất vào trong ngực, nói: “Đều không phải lỡ tay, mà là cố ý.”
Tần Lan Thường mở to hai mắt: “Đường đường ngọc bội quý giá Vương gia đem giao cho ngươi, ngươi lại cố ý đánh vỡ?”
Chuyện này mà đổi thành nàng, có thể đem tên gia hỏa cố ý tìm chết này đánh đến gọi cha gọi mẹ.
Nguyễn Phi Dự nói: “Lúc ấy việc hắn giao phó quá nặng nề. Đừng nói một đôi tay lão hủ, cho dù đem đám xương cốt già này hủy đi cũng không đảm đương nổi, đành phải cô phụ thịnh tình.”
Lục Minh Uyên cau mày, khó nén sầu lo: “Nếu đêm đó trong địa cung lão sư đã từ chối việc này, như vậy bọn họ vì sao lại thả chúng ta rời đi chứ?”
Sở Tích Vi lạnh lùng cười nói: “Bởi vì bọn họ cũng chưa chết tâm.”
Tần Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586802/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.