Cố Tiêu một đêm này trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được.
Qua canh ba, y đơn giản xuống giường, nghe ngóng động tĩnh cách vách, liền xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, thẳng về phía trù phòng phía sau sờ soạng lấy một bình rượu cùng một gói đậu phộng. Đặt lại vài đồng bạc, y quay trở lại sân trước, ở trên cây đại thụ tìm một nhánh vừa vặn có thể che dấu chính mình, lại có thể tùy thời nhìn đến gian phòng bọn họ, hệt như một con khỉ trông chừng hang ổ.
Đây là một cây hoa quế nghe nói đã có hơn trăm tuổi, phát triển thập phần cao lớn sum suê khiến người ưa thích. Bởi vậy chủ quán mấy đời nay cũng không di chuyển hoặc đốn hạ, xem như một vật biểu tượng để chiêu tài tiến bảo, từ đó đến giờ vẫn bình yên vô sự mà đứng ở hậu viện.
Lúc này đang là chính thu, là mùa hoa quế thịnh nhất. Hương thơm ngào ngạt quanh quẩn không tan, cơ hồ say lòng người. Cố Tiêu hái lấy mấy đóa hoa quế bỏ vào trong bình rượu, coi như học đòi văn vẻ một phen, một phần cũng là do hương rượu hiện tại uống cũng có chút không mùi không vị.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Tiêu đã có chút lâng lâng, chợt nghe dưới tàng cây truyền đến một tiếng gọi như mèo kêu: “Cố Tiêu, ngươi có ở trong này không?”
Cố Tiêu đẩy ra cành lá thấp thoáng hoa, nhìn phía dưới tàng cây có một tiểu hài tử tròn vo đang ngửa đầu nhìn lên, trên người ăn mặc có chút phong phanh, ở trong gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586782/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.