Cố Tiêu viết một phong thơ, đến trạm dịch dùng bồ câu đưa tin về Phi Vân phong, sau đó mới đem Sở Nghiêu xách đến một chỗ vắng, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn hắn thật lâu.
Đánh hài tử không phải tác phong của y, nhưng hù dọa hài tử y đã thấy nhiều lắm rồi. Khi còn bé y sợ nhất không phải là chổi lông gà trong tay sư phụ thổ phỉ kia, mà là ánh mắt sư công nhìn y không nói một lời.
Uy nặng như núi, thế sâu như biển.
Sở Nghiêu bị y nhìn chăm chú đến chân cũng run lên, sợ rằng mình sẽ kích động gì đến kẻ thoạt nhìn giống như đầu óc có bệnh này. Nhưng tuy hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại cố nhịn không chảy nước mắt, kiên trì ngẩng đầu cùng Cố Tiêu đối diện.
Cố Tiêu nhìn xem có chút kinh ngạc, thầm nghĩ thằng nhóc Thịt Viên này cũng có vài phần cốt khí can đảm, tương lai không phải là người tính tình quật cường ngang bướng thì cũng là kẻ có tâm cơ.
Nghĩ như vậy, y dịu sắc mặt lại, nói: “Chuyện của ngươi ta đã đáp ứng ắt sẽ đi làm. Nhưng mà chuyện này liên lụy quá lớn, nói thực với ngươi, ta có chút sợ.”
Cố Tiêu năm nay mười sáu tuổi, lăn lộn giang hồ bất quá mới được nửa năm. Tuy nói nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng cũng chưa ngốc đến mức thích chọc vào đại phiền toái.
Nếu y đoán đúng, như vậy chuyện này không phải là ân oán giang hồ bình thường, mà là sự tình liên quan đến quốc gia sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586779/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.