Thời điểm Diệp Phù Sinh tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, xuyên qua mây mù, bầu trời hừng lên sáng rỡ. Cửa sổ bị gió nhẹ thổi qua khe hở, cuốn theo vài chiếc lá vàng rơi xuống. Y nằm trên giường ngẩn người phát ngốc một lát, toàn thân cao thấp còn lưu lại cái đau cắt da cắt thịt sống sờ sờ, nhất thời khiến y hận không thể lại ngất đi một hồi nữa.
“Tỉnh liền đừng giả bộ chết, bằng không sẽ hại chết ta!” Tôn Mẫn Phong thong thả bước lại bắt mạch cho y “Mạch tượng vững vàng, khí huyết có chút suy yếu, tạm thời không có chuyện gì lớn, sau này ăn chút táo chưng đường đỏ là được.”
Ánh mắt hết thảy đều khôi phục tầm nhìn rõ ràng, đau đớn nơi đùi phải cũng biến mất không thấy, thân thể ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng khó mà tin được. Diệp Phù Sinh nhận ra Tôn Mẫn Phong, đem mấy đoạn ký ức ngắn ngủi trước khi hôn mê lật tới lật lui, cuối cùng ghép lại: “Đa tạ cứu giúp! A… môn chủ nhà ngươi đâu?”
“Xuất môn tản bộ.” Tôn Mẫn Phong không chút nào ôn nhu mà đem y xách ngồi dậy, đưa qua một đống đậu phộng “Ăn đi, mới vừa nấu, không thượng hoả.”
Diệp Phù Sinh: “…”
Hai người giống chuột gặm đậu phộng trong chốc lát, Diệp Phù Sinh nhìn ánh mắt mang ý trêu ghẹo của Tôn Mẫn Phong, nhíu mày: “Tôn tiên sinh có việc muốn hỏi tại hạ?”
Tôn Mẫn Phong nghĩ nghĩ, gật đầu thừa nhận: “Ngươi có phải đoạn tụ không?”
Diệp Phù Sinh thiếu chút nữa bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586773/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.