Editor: Ổ Xù Già
Diệp Phù Sinh cảm thấy buồn cười, cười đến mắt cay xè.
“Ta ném hai quả dại xuống đất. Hắn chẳng những không tức giận, còn hỏi ta chắc hận bọn họ lắm phải không?!” Tạ Vô Y nói: “Đương nhiên ta nói phải, không ngờ hắn lại nở nụ cười, nói ta biết ta đang hận bọn họ là được rồi, như vậy sẽ không làm hại đến những người vô tội.”
Nếu nhắc đến vô tội, ắt là chỉ Tạ Ly khi đó chỉ mới bảy tuổi và cô đệ tử Tiết Thiền Y vẫn còn đang du ngoạn bên ngoài.
Có lẽ, khoảng thời gian hắn cảm thấy bình yên nhất chính là lúc đồng cam cộng khổ cùng kẻ thù cướp đi hết thảy của mình ở nơi đó. Chẳng những bình yên mà còn có chút vui vẻ.
Trên đời này, có thể khiến con người ta quên đi oán thù, e là ngoài việc có lòng dạ bao dung, còn là những con người cùng lưu lạc với nhau.
Có đôi lúc hắn nhịn không được mà nghĩ rằng người nam tử đó lại càng thích hợp với cái tên Tạ Mân hơn, người cũng như tên, quân tử như ngọc.
Nhưng hắn không cam tâm.
Đêm đó, mưa to như trút nước, bên trong sơn động lạnh đến vô cùng. Người nọ đã cởi áo ngoài khoác cho hắn, còn bản thân thì ra ngoài động định dùng thân thể mình chắn gió.
Hắn hỏi đối phương: “Ta chém đứt gân tay của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
Nam tử nọ cười cười, nói nếu như không hận thì sao lúc nhảy xuống núi lại kéo hắn theo. Chẳng qua, con người ta khi bước qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586762/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.