Thật sự thì chuyện chả có gì, nhưng cái đôi vợ chồng này có thể vì chuyện lông gà vỏ tỏi để đánh nhau đến trời long đất lở làm Dương Thư phục sát đất.
Vốn là Điện Mẫu được tan ca sớm, bảo Lôi Công: "Hôm nay ăn quán đi, tôi lười nấu cơm quá."
Lôi Công nhăn mày không đồng ý, nói rằng ăn ở bên ngoài làm gì, không an toàn sạch sẽ, thôi về nhà ăn đi.
"Nói qua nói lại nói lên nói xuống, cuối cùng vẫn là tôi phải đi nấu cơm!" Điện Mẫu ngồi một bên, tức xì khói nói, "Mỗi ngày đi làm về bà đây lại phải tiếp tục làm việc nhà, bà không biết mệt à? Ông ta thì sao, về nhà chỉ có ngồi một chỗ, chân bắt chéo như vua như chúa vậy. Cơm tôi nấu, quần áo tôi giặt, ông ta chỉ có ngồi một chỗ để đánh rắm!"
Lôi Công nghe ngứa tai lắm rồi, nhíu mày vặn lại: "Nói năng có văn hoá!". Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng sấm nổ đùng đoàng.
"Các cậu xem đi! Mở to mắt ra mà xem! Lúc nào cũng là cái thái độ này!" Giọng Điện Mẫu lại cao lên một âm vực, Dương Thư cảm thấy lỗ tai mình sắp thủng đến nơi rồi. "Chẳng lẽ tôi không được quyền nghỉ ngơi à? Ăn quán thì tốn bao nhiêu chứ? Cũng chả phải mỗi ngày đều ra ngoài ăn, chỉ là ông ta tiếc vài đồng cắc thôi!"
"Nào nào, cô đừng nói thế, chú không phải là người keo kiệt như vậy đâu." Dương Thư đành ngắt lời Điện Mẫu, để bà ấy nói tiếp thì chắc là lại chiến long trời lở đất quá.
Dương Thư bên này an ủi Điện Mẫu, Lôi Công đang ngồi bên kia lại bắt đầu: "Lúc tôi ở nhà bà suốt ngày mua này chọn nọ, tôi cũng có ý kiến gì đâu. Bà lải nhải luyên thuyên thì được, tôi nói lại hai câu thì bà gào lên chửi lại, sống lâu quá hoá rồ à?"
Lúc này Dương Thư chỉ muốn phi qua đó để bụm mồm Lôi Công rồi gào lên: "Ngài câm cmn miệng lại đi."