Nhìn ánh mắt hắn sắc như lưỡi kiếm, Đoan Mộc Ninh nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, “Anh nghi ngờ tôi lừa anh có phải không? Anh xóa bài, cảm thấy rất oan ức đúng không?”
Vì bị Đoan Mộc Ninh chất vấn, Chu Phóng nhíu mày không vui.
Tình tiết bối cảnh này, mất vài thàng thậm chí vài năm đều có thể làm lại, nhưng Đoan Mộc Ninh chỉ có một.
Vì bảo vệ cậu, nguyện lấy mình làm vật hy sinh, tuyệt đối không thấy oan ức, giải thưởng tiếng tăm này nọ, trước giờ vốn không xem trọng.
Nhưng cậu ấy sao cứ một mực không chịu hiểu mình? Sao lại nói dối hết lần này đến lần khác, mỗi lúc càng trầm trọng hơn?
“Cậu rốt cuộc vì cái gì? Nếu chỉ muốn thắng cuộc thi này, tôi có thể giúp cậu một tay…”
“Anh cảm thấy tôi là người như vậy sao?”
Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cúi đầu, thấp giọng cắt ngang lời hắn.
Vì danh lợi, đạo thành quả hắn vất vả làm ra, trong lòng hắn mình tồi tệ như vậy?
Chu Phóng không trả lời thẳng, cau mày nói, “Tôi muốn cho cậu hiểu được, rất nhiều sai lầm không cách nào bù đắp được, cậu không thể cứ như vậy, nói dối nhiều sẽ thành quen, giống như bị nghiện, sẽ rất khó sửa đổi.”
“Nếu tôi nói không phải tôi làm thì sao? Rằng mấy ngày nay tôi không lên mạng, anh tin sao?”
Không cần câu trả lời, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ảm đạm của người kia, hắn căn bản không tin.
“Năm đó… tôi cũng không có nói bảo với anh tôi đã chết, anh có phải cũng không tin?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216778/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.