Xấu hổ phóng ra trong miệng hắn, cảm giác trước nay chưa từng có, thật lâu sau không còn cách nào trì hoãn được nữa, Đoan Mộc Ninh đành nằm xụi lơ trên giường mặc cho Chu Phóng bắt đầu nồng nhiệt xâm lược hôn “từ đầu đến chân”.
Làn da mẫn cảm bị hôn tạo ra những vết hồng ngân, thậm chí bên trong đùi rất ít khi chạm đến, cũng bị đầu lưỡi của hắn lướt qua.
Bởi vì sợ tổn thương đối phương, dục vọng cố gắng kiềm nén đã không chịu nổi xuống giường xoay người lấy bôi trơn, Chu Phóng kiên nhẫn mở rộng, ánh mắt ôn nhu khó mà che dấu.
Lúc sau, kiên định tiến vào.
Nháy mắt kết hợp, bởi vì đau đớn, khổ sở, hạnh phúc, đủ loại cảm xúc hỗn loạn cùng một chỗ, ánh mắt Đoan Mộc Ninh trở nên mơ hồ.
Khóe mắt đột nhiên cảm giác ấm nóng, là hắn nhẹ nhàng hôn lên hai mắt mình.
Ôm chặt lưng hắn, phóng túng bản thân, phóng túng rên rỉ.
“Chu Phóng…” nhấc người đến gần hơn, khiến cho hắn tiến vào càng sâu, ôm chặt hắn, ghé sát tai hắn nhẹ giọng nói, “Đừng rời bỏ tôi, Chu Phóng.”
Lặp lại rất nhiều lần, có lẽ chỉ muốn khiến bản thân an tâm.
Hắn đáp lại, là lần nữa điên cuồng tiến lên.
Giống như muốn đem thân thể bẻ gãy, muốn cho hai người hòa vào nhau.
Kịch liệt như vậy là muốn chứng mình điều gì? Hay là đang trút ra bất an trong lòng.
Dây dưa, thở dốc, kịch liệt tiến vào.
Ôm ấp, triền miên, nụ hôn ôn nhu.
Thời khắc thân mật nhất, lại cảm thấy người bên cạnh thật sự cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216775/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.