Lúc tỉnh lại đã là tờ mờ sáng hôm sau, bức màn sẫm màu che khuất ánh sáng.
Ý thức của Giang Ninh dần dần hồi phục, đồng thời cảm giác toàn thân bủn rủn, đau nhức giống như bị bánh xe nghiền qua, đương nhiên là kết quả của người nào đó đêm qua quá điên cuồng.
Trên người nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên đã được tắm rửa sạch sẽ.
Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, Giang Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Người mà cậu yêu suốt nhiều năm, hiện tại đang ngủ say bên cạnh, thân thiết ôm lấy mình.
Chưa lúc nào từng giống như thế này, trong lòng tràn ngập an tâm cùng hạnh phúc, nhẹ nhàng cử động, lại gần dựa vào hắn thêm một chút.
Nếu cứ mãi như thế này thì thật tốt biết bao?
Hôn lên khóe môi hắn, sau đó vươn tay, xoa nhẹ gương mặt kia.
Đứa nhóc lớn xác trong kí ức, hiện tại đã trở thành người đàn ông trưởng thành, ngũ quan anh tuấn khiến người ta động tâm, lúc mở to mắt cười, vẫn mang theo sự lưu manh vô lại, tác phong làm việc vẫn cuồng ngạo cùng tiêu sái như trước, nhưng hắn hiện tại ngủ say lại hết sức ôn nhu, tư thái ngủ say không hề phòng bị, khiến người ta mềm lòng.
Đầu ngón tay nhẹ lướt qua hàng mi, đến mũi, rồi đến môi, dừng lại.
Nhớ đến tối hôm qua hắn dùng đôi môi nay hôn khắp thân mình, sắc mặt có chút đỏ ửng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn môi hắn, lại đột nhiên bị hắn há miệng ngậm lấy.
“Anh tỉnh?”
Bị phát hiện liền có chút xấu hổ, muốn rút tay về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216773/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.