Beta: CaoYing
Sáng sớm, Đoan Mộc Ninh tới gọi Chu Phóng dậy, lại bị hắn xem như gấu bông lớn ôm vào lòng, lúc Chu Phóng mở mắt ra thì nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang trừng mắt nhìn mình, hắn liền như bị điện giật buông cậu ra, xoay người ngồi dậy.
“Sau này cậu đừng gọi tôi dậy nữa.” Chu Phóng thấp giọng nói.
Đoan Mộc Ninh chỉ gật đầu, không nói gì.
Ăn xong bữa sáng, Chu Phóng như thường lệ dắt xe đạp, Đoan Mộc Ninh phát hiện chỗ ngồi phía sau xe có gắn thêm đệm ngồi mềm mại.
“Cái này là…”
“Vừa gắn tối hôm qua, lên đi, chân cậu còn chưa hết đau mà.” Chu Phóng không quay đầu lại, không muốn cho cậu thấy biểu tình mất tự nhiên của mình.
Có trời mới biết, tối hôm qua nằm mãi không ngủ được, nửa đêm nửa hôm ngồi dậy, giống như kẻ trộm vào chỗ đậu xe, lấy cái đệm này gắn vào ghế ngồi sau, không biết có phải bị lừa đá vào đầu rồi không.
Không thể phủ nhận hắn rất để ý đến Đoan Mộc Ninh.
Sợ buổi sáng dậy trễ không gắn kịp, nên ba giờ sáng mới nổi điên dựng đầu dậy.
Đoan Mộc Ninh trầm mặc, Chu Phóng nói thêm, “Cậu ngồi nghiêng đi, tôi sẽ chạy chậm một chút.”
“Ừ.”
Ngồi nghiêng một bên, cái đệm phía dưới mông mềm mại làm tâm trạng Đoan Mộc Ninh trở nên phức tạp, ngẩng đầu nhìn gáy Chu Phóng, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Hai người suốt đường đi không nói lời nào.
Mỗi người đều bận theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Đoan Mộc Ninh tối qua về phòng cũng ngủ không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216755/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.