Ở hành lang gặp Lâm Vi và Ôn Đình, Lâm Vi mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay đi sớm vậy?”
Ôn Đình lạnh lùng nói, “Còn phải hỏi? Con heo như anh ấy mà có thể dậy sớm như vậy, nhất định là có người gọi.”
“Hẳn là sau này không cần em gọi điện đánh thức anh nữa đi?” Ánh mắt Lâm Vi cong lên ánh cười, “Tiểu Ninh gọi anh à?”
Nhớ lại lúc sáng ôm Đoan Mộc Ninh trong lòng, vuốt ve như gối ôm, Chu Phóng tự dưng lại cảm thấy có chút kì quặc, đưa tay sờ mũi, hạ giọng nói, “Đúng vậy, sau này có cậu ấy gọi anh, không cần phiền em nữa, vui không?”
Lâm Vi cười gật đầu, “Tất nhiên rồi, rốt cục cũng được giải thoát.”
Nhìn bóng dáng Chu Phóng biến mất ở cuối hành lang, Ôn Đình hừ một tiếng, “Có mới nới cũ, đúng là tên vô lại chỉ nghe thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ đang khóc.”
“Đình Đình, quân tử không nói xấu người khác.” Lâm Vi nghiêm túc nhìn Ôn Đình, lại bị Ôn Đình liếc mắt xem thường, “Cậu là quân tử, tớ là tiểu nhân, tớ nói bậy không liên quan đến cậu.”
“Tớ đây cũng muốn tiểu nhân một lần, Chu Phóng khốn kiếp thật sự là có mới nới cũ, mới hai ngày trước còn nhờ tớ đến đánh thức, Đình Đình, chúng ta hãy vì thoát khỏi ma chưởng của anh ấy mà ăn mừng đi.”
“Đương nhiên.” Ôn Đình nhếch khóe miệng cười, đột nhiên nói, “Cậu thấy Đoan Mộc Ninh kia thế nào?”
“Cậu là ý gì?” “Thằng nhóc kia không đơn giản chút nào, tớ cảm giác ánh mắt cậu ta nhìn tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-tac-gia/1216753/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.