Liễu Thanh Phong tưởng tượng mình đang mang bộ mặt xấu hổ, cúi đầu vân vê góc áo, nói với Dạ Du: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người tự nhiên run một chút
Liễu Thanh Phong lại tưởng tượng mình đang kiêu ngạo nâng cằm Dạ Du lên, giống như đang nói với nữ tử: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người run còn hơn cả lần trước.
Chẳng lẽ chính mình đi xài xuân dược, đem gạo nấu thành cơm, đem điều không nên làm đi làm, rồi sáng hôm sau lệ đầy mặt cầu xin Dạ Du: “Dạ Du, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, không thể không muốn ta…”
——— —————— —————–
Người gõ cửa là A Đào.
Khuôn mặt ửng lên do chạy vội vã, mũi hồng hồng do bị lạnh, đôi mắt cũng đỏ quạch do khóc nhiều…
Vương Đức Như lúc này đã mặc áo khoác, quấn khăn kín mít mới dám bước ra, nhìn thấy A Đào thì kinh ngạc, câu đầu tiên là: “A Đào, sao mặt ngươi lại sưng đỏ thế này?!”
Dạ Du đang một lòng cất giấu đầy tâm sự, nghe nói, liền quay đầu lại nhìn A Đào, câu đầu tiên là: “Bị đánh? Ai đánh ngươi?”
Trên mặt hai người đều lộ vẻ chia sẻ quan tâm, vây quanh A Đào vì khóc mà thở dốc, liên tục lắc đầu nói không nên lời, ba người loạn như cào cào.
Chỉ có Liễu Thanh Phong, lúc này đã khoác áo bông chỉnh tề, tựa vào cửa phòng, dùng thần sắc lười biếng, giọng nói lơ đễnh hỏi; “Không lẽ người trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
A Đào gật đầu thật mạnh, muốn nói gì đó nhưng lại bị tràng ho chặn lại.
Liễu Thanh Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cuong-dich-moc-dau-dien-cuong-dich-dau-go/178455/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.