Ngày một tháng mười hai, Kính đế hạ lệnh sửa sang lại Ninh An điện, khi ấy Vu Dã đã mất được vài tháng. Từ Hoàn vốn là thái y, gã lại bị cắt cử trông coi, Vệ Dận cũng không để ý gã đến tột cùng là biết hay không, chỉ nghĩ gã ở Ninh An điện lâu như vậy, có lẽ sẽ làm cho Ninh An điện khôi phục được bộ dạng trước đây. Về sau, khi việc trùng tu còn chưa động thổ, Kính Đế lại ra lệnh dừng lại. Hắn chỉ lệnh Từ Hoàn can thiệp, trước hết sửa lại một góc Ninh An điện, rồi sau quyết định tiếp.
Ninh An điện hoàn toàn hoang phế, thời gian này nam nhân càng ngày càng ít tới. Hắn không hề lưu luyến đình viện, cũng không ngơ ngẩn ngồi một chỗ chờ đợi vong hồn ai trở về, mặt khác, cũng không lững thững dạo quanh đó vào ban đêm nữa.
Kính đế tâm tình dần dần bình phục, hắn dưới đáy lòng nhiều lần đã nghĩ, người cũng đã sớm đi rồi, hắn quanh quẩn ở Ninh An điện làm gì, bất quá chỉ gây thêm nhiễu loạn mà thôi. Vu Dã không ở đây, một năm thôi, hắn tuyệt đối không để hình bóng y lúc nào cũng lảng vảng. Vệ Dận cố chấp bản thân, đó là tuyệt đối không thể, dần dần hắn sẽ quên được y thôi.
Quên y, coi như y chưa bao giờ xuất hiện, huống chi, y và hắn vốn chưa từng bắt đầu, tình còn chưa sâu đậm, như vậy từ giờ trở đi hắn sẽ tập quên y, hẳn không phải là chuyện khó. Kính Đế trở lại sinh hoạt bình thường, hắn nhận ra như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cot/126409/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.