Từ Hoàn có thể khẳng định Vu Dã là một người rộng lượng, nam nhân này tỉ mỉ nói cho gã phương pháp chế thuốc, giúp gã biết thêm nhiều công dụng của thảo dược, rồi để gã mang thuốc ấy đến dâng Dung phi, để tự gã lĩnh thưởng, nhưng chính mình lại chẳng muốn vàng bạc châu báu, chẳng cần sơn hào hải vị. Dùng thuốc một tháng, Dung phi tinh thần tốt lên, không mệt mỏi như trước nữa, chỉ là độc vẫn chưa giải được.
Vu Dã nói với Từ Hoàn, hai tháng này là để chuẩn bị cho một phương thuốc mới, sau này từng tháng y sẽ tự làm thuốc đó. Chỉ là không biết vì duyên cớ gì, y không chịu nói thứ thuốc giải này tên gọi ra sao. Tháng sau, gã như bình thường vào phong tìm thảo dược, lại thấy Vu Dã đã ở sẵn bên trong chờ gã.
Rất nhiều năm về sau, Từ Hoàn mỗi lần nhớ tới đến, vẫn cảm thấy thực lạnh, thực sợ hãi. Gã không rõ, đến tột cùng có phải Vu Dã không có nhân tâm, có phải y vô cùng tàn nhẫn hay không? Khi đó thời tiết đẹp lắm, không còn từng đợt gió tuyết tràn về, y tươi cười nhu hòa ngồi dưới ánh mặt trời, trong mắt người khác, y và ánh mặt trời khi ấy có điểm giống nhau, khuôn mặt tái nhợt trở nên trong suốt, trên bàn là nửa ngón tay, tay phải y đặt trên đùi đã được băng bó kỹ. Trên băng vài trắng ngần thấm đẫm 1 sắc đỏ tiên diễm.
Từ Hoàn tuy không thông minh nhanh nhạy, nhưng chung quy không phải ngốc tử, chân gã mềm nhũn ngã ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cot/126405/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.