Khi Quan Thận Tranh tám tuổi, số lần hắn tới Ninh An điện có thể đếm trên đầu ngón tay. Tất nhiên nó không biết tẩm cung của Kính Đế ở nơi nào. Lam y nhân hỏi nó câu đó, lông mày hơi nhấc lên. Nó cẩn thận đánh giá y. Chỉ thấy một thân mày kiếm mắt sao, thân thể cao to, vừa nhìn liền biết khí khái hơn người, lòng dạ kiêu ngạo. Người này trang phục bình thường, mái tóc ngắn trông hơi giống người man di, nhưng người này không giống man tộc, lại đem tóc đen cắt thật ngắn, chỉ vừa đến vành tai, phía sau để duy nhất 1 lọn tóc dài, dùng dây màu lam buộc lại. Lam y nhân không có được câu trả lời, bèn tiến sát Quan thận Tranh hơn, đưa mắt dò xét nó, không biết vì sao hơi ngạc nhiên, đột ngột nắm lấy cổ tay nó, hai tay ôm siết rồi gõ gõ vai nó. Thấy Thận Tranh giãy dụa muốn thoát ra, y thu hồi động tác: “Không sai không sai, cốt cách ngạc nhiên, là nhân tài trời sinh đây.” Y búng một cái vào trán Quan Thận Tranh, nhìn bộ dạng kháng cự của nó, cao giọng cười to,“Gặp được bảo bối như ngươi, cũng không uổng ta ngàn dặm xa xôi mà đến, ta đang lo một thân võ công này sẽ truyền lại cho ai, tiểu quỷ, hai ta quả là có duyên phận.” Quan Thận Tranh chưa bao giờ tiếp xúc với người xa lạ, nó đối với kẻ khác luôn hờ hững, thậm chí dung mạo của cha mẹ nó cũng không nhớ được. Nhưng mà hiện tại, lam y nhân trước mắt giống như một loại sắc thái mãnh liệt, khuôn mặt đàng hoàng tươi cười tự lúc nào in sâu vào tâm trí nó. Lặng yên nhìn thẳng vào đáy mắt lam y nhân, nó không biết phải mở miệng như thế nào. Lam y nhân từ trong ngực áo lấy ra một cuốn sổ con, đến sát ngọn nến, đầu ngón tay lướt theo ngọn nến bắn ra tia lực nhẹ, nửa ngọn nến đã ở trên ngón trỏ của y. Hai thân ảnh đứng bên cửa sổ, y giơ ngọn nến nhìn một lượt nội thất đơn sơ, miết đi tầng bụi dày trên bàn, bất khoái bĩu môi, oán giận nói:“Ai… Hoàng cung chẳng như ta nghĩ, cũng còn có một nơi như thế này sao…” Lam y nhân liền bước ra ngoài cửa, Quan Thận Tranh căn bản không muốn để ý đến y, bất quá khi ấy y cứ một bước lại một bước rời đi, ngọn nến trên tay y càng ngày càng xa xôi, bóng tối bao trùm, trong vô thức, nó cất bước đuổi theo thân ảnh tiêu dao kia. Lam y nhân loanh quanh một hồi, đi lại dưới mái hiên, thông qua đường hành lang men theo gian tiểu sài phòng, cũng đến những nơi hoang phế sớm đã biến thành đất trồng rau, cuối cùng trở lại đình viện, đứng lặng dưới tàng cây mai nơi đình viện. Dưới ánh trăng, phía chân trời tối đen như mực, bình sinh gây ra một cỗ áp lực. Lam y nhân thổi ánh nến trên tay, đùa dai bắn vài giọt sáp nến nóng chảy đến mũi Quan Thận Tranh,“Trừ ngươi ra, nơi này chẳng có gì quý giá.” Quan Thận Tranh nhăn mũi, vẻ không hiểu trừng lam y nhân, lấy tay lau đi giọt nến, vẫn không mở miệng. Lam y nhân đột nhiên nhìn thẳng Quan Thận Tranh hỏi:“Tiểu quỷ, ngươi có thể nói không?” Đèn đuốc đã tắt, nhưng nhờ trăng sáng, Quan Thận Tranh miễn cưỡng thấy rõ dung mạo lam y nhân, nó theo quán tính kêu lên vài tiếng mơ hồ. Lam y nhân nghe được liền gật đầu, cởi xuống một khối ngọc bội từ bên hông, đưa tới trước mặt nó:“Ngươi và ta có duyên, nhận lấy khối ngọc bội này, từ nay về sau ngươi trở thành đồ đệ của Vu Dã ta.” Thì ra y tên Vu Dã, thật là một cái tên quái dị. Quan Thận Tranh cúi đầu siết chặt đôi bàn tay gầy nhỏ của mình, để mái tóc tán loạn tùy ý, nâng mắt nhìn phía lam y nhân, ánh mắt bình thản không chút hoài nghi. Tiếu ý hiện trên môi Vu Dã, cách này khiến cho đồ nhi chỉ có thể nghe theo, y đem ngọc bội ném qua, bỡn cợt nói:“Đây là vật tốt, nên giữ cẩn thận, nếu đánh mất, ta sẽ không tha cho cái mông của ngươi, sẽ đánh cho nó sưng lên thì thôi.” Quan Thận Tranh còn chưa nghĩ thông suốt, thân thể đã phản ứng. Nó nhìn lam y nhân, trong tay nắm ngọc bội giống như mang theo lo lắng.“Ta……” Nó bỗng nhiên nhớ lại lúc mẫu thân hấp hối, gắt gao nắm lấy tay nó, lặp đi lặp lại câu nói:“Thận nhi, ngươi gọi ta một tiếng nương…… Chỉ một tiếng là được rồi, nương…… Thực xin lỗi ngươi, Thận nhi……” “…… Thận Tranh.” Trước giờ chưa từng nói chuyện nhiều, giọng nó có chút khàn khàn kì dị. Nhìn thẳng vào Vu Dã, lại khó khăn nhắc lại:“Quan…… Thận Tranh.” Vu Dã nét mặt nhu hòa, chậm rãi xoay người, không chút để ý liền nói: “Vậy cứ gọi ngươi là Thận nhi đi. Thận nhi, hoàng hôn ngày mai, ta tới nơi này tìm ngươi.” Nói xong, hắn điểm nhẹ mũi chân nhảy lên nóc nhà, hướng mắt nhìn về phía xa một chút, lại nhìn Quan Thận Tranh, rồi thả mình theo hướng đèn đuốc huy hoàng mà đi. Sau hết thảy, Quan Thận Tranh ở trong đình viện, nguyệt quang mênh mông chiếu rọi bạch y, bóng đêm nặng nề bao quanh bốn phía, chờ mãi chẳng thấy bóng áo lam, nó cũng một mình về phòng, thân ảnh nhỏ bé cứ ngồi lỳ ở một góc Ninh An điện, vô thanh vô tức. Hôm sau, thời tiết tốt. Quan Thận Tranh rời giường liền múc nước giếng, đổ vào trong nồi, nổi lửa đun nước, rồi cứ thế rườm rà tắm rửa. Nó vẫn không cam lòng, dù sao nó cũng không biết bản thân đến tột cùng muốn cái gì. Nó nhìn bóng mình dưới nước, nhớ tới tư thái tiêu dao của Vu Dã, thầm tự hỏi tại sao hai người trông thật khác nhau. Trước hoàng hôn, Quan Thận Tranh ngồi ở băng ghế nhỏ, chờ Vu Dã theo hẹn mà tới. Y lần này xuất hiện, không tiêu sái như lần trước, ngược lại bộ dáng buồn rầu, ngồi xếp bằng đối diện Quan Thận Tranh, nói:“Thật sự không ổn, nam nhân kia không như ta nghĩ, ngươi nói xem, ta sau này có phải sẽ chịu rất nhiều thống khổ hay không?” Quan Thận Tranh chống cằm, không cảm xúc dò xét y, suy tư trong chốc lát rồi hỏi:“Là hoàng đế?” Vu Dã dùng sức gật đầu, dường như nhanh chóng muốn nói ra, thế là cũng không quản Quan Thận Tranh nghe hiểu được hay không, liền dốc bầu tâm sự:“Ta thấy hoàng đế, diện mạo thật sự không tồi, mỹ nhân bên giường hắn cũng quả thật đẹp mắt, không giống nữ tử kiều mỵ, nhưng thật ra sắc bén như dao. Ai, mắt nhìn người của hắn không tốt, sao lại sủng ái nữ nhân kia, liếc mắt một cái là có thể biết tâm tư nàng khó đoán, thật thật giả giả.” “Người tìm hoàng đế, có việc?” Quan Thận Tranh lại hỏi, là vì khí chất trên người Vu Dã hấp dẫn nó, khơi dậy sự hiếu kỳ trong nó. Vu Dã lộ ra thần thái ủy khuất, Quan Thận Tranh cứ như thế im lặng, y bắt đầu giải thích:“Thận nhi, chắc ngươi không biết Tây cung phi Dung Khả Nhi thân trúng kì độc, hoàng đế yết bảng thiên hạ, nguyện lấy vạn kim cầu một gã lương y. Ta đêm qua xem mạch cổ tay nữ nhân kia, lại nhìn sắc mặt nàng, khẳng định là trúng huyết hạt độc. Độc này không cách nào giải, người duy nhất có thể cứu của nàng, là ta.” Quan Thận Tranh ấn ấn thái dương, nhíu mày chăm chú nghe. Vu Dã mở to mắt, chỉ vào cánh tay, nói:“Ta biết y thuật, nhưng ta không thể cứu nữ nhân kia bằng y thuật, mà là, bằng xương cốt của ta.” Y dừng một chút, trong nháy mắt hiện lên mấy phần phiền muộn,“Mẫu thân ta khi sắp sinh thì gặp phải kẻ xấu, ta ra khỏi bụng mẹ sai giờ không nhiều lắm, gần như tắt thở, may mà cha ta là cốc chủ dược tiên cốc, cũng là thần y. Ta sinh ra liền ngâm mình trong thuốc, ba bữa ăn đều là thuốc do cha ta điều chế, cứ thế mãi, cha ta dưỡng ta thành dược nhân, sau này ta còn bái một vị cao nhân làm thầy, học được công phu bảo mệnh. Trong dược tiên cốc, bất kể gốc cây dược thảo nào cũng đều là thứ hiếm có trên thế gian, ta ăn chúng để lớn lên, ăn gần ba mươi năm, ngươi tưởng tượng nổi không, thân thể ta dù là một mảnh xương nhỏ nhất, cũng là một loại dược vô cùng trân quý.” Người này có thể trở thành “dược liệu” được sao, Quan Thận Tranh hiểu đại khái, nó lựa câu chữ thích hợp, thật lâu sau mới nói:“Sắc đẹp dù có là hoàng kim trăm vạn lượng, cũng không đáng để sư phụ chịu đau đớn chặt bỏ xương cốt, có một nữ nhân đã từng nói, làm người chớ tham lam.” Lời nói này xuất phát từ miệng một đứa trẻ tám tuổi, khiến Vu Dã không khỏi giật mình, sau lại nói:“Tiền tài sắc đẹp đối với ta mà nói, không có một chút tác dụng. Thận nhi, cha ta nửa tháng trước rời khỏi dược tiên cốc, bởi vì ông không thể tự tay an táng cho ta. Ta cũng coi như đã chết từ lâu, Thận nhi, thân thể này dưỡng bằng dược liệu trân quý suốt ba mươi năm … đã sớm không chống đỡ nổi, ai, ngươi nói mệnh ta có đáng trân trọng?” Y hỏi nhưng không chờ đợi câu trả lời, than nhẹ một tiếng. Vu Dã vốn không định nói, nhưng có lẽ là do duyên phận, hài tử này dễ dàng tác động y. Quan Thận Tranh không thay đổi thái độ, cũng không tỏ ra đau buồn, nó chỉ chậm rãi dựa vào bên người Vu Dã, cảm nhận sự an tĩnh trong con người y, lấy làm kỳ quái hỏi:“Người… vì cái gì tới nơi này?” Vu Dã đưa tay đỡ lấy những cánh hoa mai rơi xuống, cảm nhận mùi thơm ngát của chúng, nhớ tới đôi mắt lạnh lùng của nam nhân kia, y đột nhiên nói:“Dân gian truyền lưu rất nhiều giai thoại về tình yêu của hoàng đế cùng Dung phi, thanh mai trúc mã, nhất thế trân ái, ta đi tới đâu cũng nghe nói, đến nỗi ám ảnh cả trong mơ, thuận tiện, muốn thử xem có thể hay không cũng tìm được một phần tình yêu. Ta cả đời này chưa bao giờ được cảm nhận tư vị tình yêu. Cao nhân đoán mệnh nói ta không có nhân duyên, tơ hồng từ lúc kiếp trước đã đứt thành vài đoạn, ta không tin, cho nên mua một bó to tơ hồng, thấy cô nương nào xinh đẹp đều tới kết giao, rồi, để lại một dây…… Cho nên ta muốn có được tình cảm sâu đậm của người kia, muốn có được một người khiến ta dù đau đớn thế nào cũng có thể chống đỡ, chỉ để nhìn thấy hắn.” Dứt lời, y rút ra một dây tơ hồng từ đai lưng, buộc ở ngón trỏ của mình. Y tin, vẫn còn có người sẽ nắm lấy đầu dây bên kia… Dây tơ hồng này, sắc thái tiên diễm, nhưng cũng đỏ thắm tựa máu đào… Quan Thận Tranh lặng yên nghe nam nhân áo lam kể chuyện, một khuôn mặt nữ nhân mơ hồ xuất hiện trước mắt nó, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khó tả. Nó còn nhỏ, không hiểu mớ dây rối rắm kia là cái gì, chỉ bằng trực giác, thật lòng nói với Vu Dã:“Người không nên tới nơi này tìm. Nơi này không có đâu.” “Ai, ta sao lại không biết chứ… Chuyện này, ta… ta đã muốn tìm một cơ hội nhất định đến gặp hắn, cho nên khi nhìn thấy yết bảng kia, ta đã tới. Ta nghĩ dù sao ta cũng sắp chết, nếu khiến cho câu chuyện của họ kết thúc mỹ mãn, chẳng phải là rất tốt sao? Nếu, nếu có thể giành được tình yêu của hắn, khiến hắn đối với ta cũng vô cùng sâu đậm, thì ta chẳng mong đợi gì hơn…” Y nói rất nhỏ, tựa như là tự thì thầm, cuối cùng an tĩnh, không nói gì, chuyển ánh mắt nhìn thẳng Quan Thận Tranh, kiên định nói:“Vô luận kết cục của ta như thế nào, ta cũng không hối hận khi đến nơi này, bởi vì, ta đã gặp được Thận nhi.” Giờ này khắc này, nó ngơ ngẩn nhìn nụ cười của Vũ Dã, đến nỗi thần trí bay đi, thậm chí từ rày về sau, khi y chết đi tại nơi đó, nó cũng chẳng thể nhìn ra y có bao nhiêu thương tâm, người này tùy ý ấm áp tươi cười đều không có thay đổi gì nhiều. Từng chữ y nói, leng keng hữu lực, đánh thẳng vào lòng Quan Thận Tranh, xao khởi từng trận gợn sóng. Nó nhíu mi, không biết vì sao, rõ ràng không nề hà gì người trước mặt, nhưng nó lại cực kỳ hy vọng nam nhân này cho tới bây giờ cũng đừng xuất hiện, ít nhất, đừng xuất hiện ở đây. Có lẽ là trực giác của một hài tử, mẫn cảm, dễ dàng nhìn thấy sự bất an. Không có nam nhân này, nó có khi sẽ cứ thế chết héo ở nơi đây, cả đời cũng chẳng mở miệng nói chuyện nhiều, không cảm nhận được tự do, không có cuộc sống sau này, Quan Thận Tranh vẫn chân thành hy vọng…Vu Dã chưa từng xuất hiện trước mắt nó. Như vậy, y hoặc là sẽ chết ở ánh nắng thảo nguyên tươi sáng, hoặc là chết trong mùi hương thảo dược nơi tiên cốc, chết ở triền núi trải đầy hoa tươi, hay bất luận là chết bên một người xa lạ… Đây mới là kết cục của y, dù sao cũng không phải chết ở chỗ này, chỉ là, đến cuối cùng tất cả đều do chính y nguyện ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]