Edit: Phương Thiên Vũ Sau Quốc khánh, chênh lệch nhiệt độ vào buổi sáng và buổi tối ở D thị cực lớn, vừa mới mở cửa một cơn gió lạnh đã chui vào trong cổ, Tống Kiểu Kiểu vô thức co ro lại một chút, dáng vẻ này của cô đúng lúc bị Vương Tuệ Lâm từ phòng bếp đi ra nhìn thấy, bà nhíu mày, quở trách: "Nha đầu kia, kêu con mặc nhiều một chút cũng không chịu." "Con mặc ba lớp mà." Nội y, áo thun thêm áo khoác đồng phục. Vương Tuệ Lâm liếc cô một cái, tức giận đem túi bữa sáng trong tay đưa cho cô, "Con chờ đây, mẹ lại đi lấy áo thêm cho con." Tống Kiểu Kiểu vừa nghe bà muốn đi lấy thêm áo đuôi lông mày nhướng lên một chút, sau khi bà vào phòng ngủ cô lập tức liền chuồn ra cửa, vừa chạy vừa kêu, "Mẹ, không còn kịp rồi không còn kịp rồi, con đi trước!" Vương Tuệ Lâm cầm áo lập tức đuổi theo nhưng người đã không còn, chỉ có thể nghe được tiếng "Lộc cộc" xuống lầu, hô: "Con đứa nhỏ này mặc thêm áo lông lại đi a!" Không có đáp lại bà lại hô một tiếng, "Đừng quên đưa bữa sáng cho Kinh Tả!" "Đã biết!" Dưới lầu thật nhanh truyền đến tiếng Tống Kiểu Kiểu đáp lại. Vương Tuệ Lâm nghe tức khắc mày liễu dựng thẳng, nha đầu điên này, kêu nó mặc nhiều thêm một cái áo liền làm bộ không nghe thấy. Tống Khánh Quốc vừa ra phòng ngủ liền nhìn thấy Vương Tuệ Lâm khẽ nhíu mày, liền hiểu ý nói: "Nha đầu kia lại chọc em tức giận? Đợi nó trở về xem anh có trừng trị nó không." "Trừng trị cái gì trừng trị, anh trừng trị con em liền trừng trị anh." "Nhưng anh đều là vì em a." Thanh âm ủy khuất. "Cha con hai người giống như sao hoả đụng địa cầu, thật không để cho em nghỉ một chút mà." Sau khi xuống lầu, Tống Kiểu Kiểu liếc mắt một cái liền thấy được Lục Kinh Tả đứng ở bồn hoa cách đó không xa. Thân hình thiếu niên hơi gầy, tóc đen ngắn gọn, sạch sẽ lại có sức sống, đôi chân dài khiến người khác chú ý được bao bọc trong quần đồng phục màu lam, dưới chân mang đôi giày thể thao màu xám trắng, cả người vô cùng sạch sẽ. "Lục Kinh Tả." Cô gọi anh một tiếng, "Sao cậu không ở cửa chờ tôi?" Thiếu niên mảnh khảnh vốn đang cúi đầu nghe tiếng cô gọi liền nhìn qua. Rõ ràng là nam sinh, nhưng làn da trắng nõn của anh giống như tỏa sáng lên, mịn màng không một lỗ chân lông, khuôn mặt lớn lên càng sạch sẽ thanh thuần, mặc dù đã quen biết anh mười mấy năm nhưng vẫn không thể phủ nhận, gia hỏa này lớn lên thật là đẹp, trách không được từ nhỏ liền được người thích như vậy. "Ở chỗ này cũng giống nhau." Thanh âm ôn hòa lại trầm, mang theo chút khàn khàn của thiếu niên thời kỳ vỡ giọng. Tống Kiểu Kiểu đem túi bữa sáng kia đến trước mặt anh, "Này, của cậu." Lục Kinh Tả thuần thục tiếp nhận bữa sáng, hai người sóng vai ra tiểu khu, anh vừa đi vừa lột trứng gà trong tay, ngón tay anh thon dài tinh tế, vỏ trứng gà làm nền càng thêm xinh đẹp rung động lòng người, chia lòng trắng lòng đỏ xong thì anh đưa lòng trắng trứng cho cô. Tống Kiểu Kiểu nhận lòng trắng trứng anh đưa qua, nhai hai ba lần liền nuốt vào trong bụng, cô thích ăn trứng gà nhưng chỉ ăn lòng trắng, bởi vì ăn lòng đỏ sẽ bị nghẹn nên lòng đỏ đều là anh giải quyết. ***** Từ Cám nhíu mày nhìn bài tập để trống nằm lung tung trên bàn học, khi Tống Kiểu Kiểu xuất hiện ngoài hành lang thì đôi mắt cô ấy liền sáng lên một chút, "Kiểu nhi, mau tới cùng chép bài tập." Tống Kiểu Kiểu, "......" Cái gì cùng chép bài tập, rõ ràng là đang chờ cô tới rồi chép bài tập của Lục Kinh Tả. Cô bỏ cặp sách xuống, thuần thục vươn tay về hướng Lục Kinh Tả, Lục Kinh Tả nhìn cô một cái, trong mắt trầm tĩnh hiện lên một tia cảm xúc nhưng cuối cùng vẫn đưa bài tập cho cô, động tác hai người làm phi thường tự nhiên như vậy, dù sao cô cũng chép bài tập của Lục Kinh Tả từ cao nhất tới cao tam rồi. Tống Kiểu Kiểu không có phát hiện anh khác thường, sau khi lấy được bài tập liền chạy đến chỗ Từ Cám cùng cô ấy vùi đầu sao chép, ABCD sao, kết quả phương trình sao, đề không đơn giản không cần tự mình động não suy nghĩ. Mười phút sau, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy mỹ mãn ném bút xuống, thổi quyển tập sạch sẽ ngăn nắp, "Đã xong." "Kiểu Kiểu, mình cảm thấy có thể làm bạn với cậu thật sự là tốt quá." Tống Kiểu Kiểu đang xoa cổ tay mỏi nhừ, nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô ấy, "Nha?" "Nếu không phải có thể cùng làm bạn với cậu, mình sao có thể chép được bài tập của học bá?" Tống Kiểu Kiểu: "......" Đúng vào lúc này, Kỷ Vị đầu tóc lộn xộn, ngáp mấy cái liền đi đến, nói: "Sớm a." "Nhìn cậu ta khẳng định là lại thức đêm chơi game?" Tống Kiểu Kiểu nói với Từ Cám. Từ Cám gật đầu, ai không biết Kỷ Vị là thiếu niên có tiếng nghiện game. Kỷ Vị liếc nhìn cô một cái, "Kiểu Kiểu cũng thật hiểu tôi." Tống Kiểu Kiểu trừng cậu ấy một cái, không muốn phản ứng cậu ta, mà Kỷ Vị sau khi nhìn thấy bài tập đang mở ra trước mặt bọn họ, thuận tay vỗ nhẹ một cái lên đầu Tống Kiểu Kiểu, "Còn cậu? Cứ tiếp tục chép như vậy thành tích sao có thể nâng cao được?" Tống Kiểu Kiểu giận trừng cậu ta, "Kỷ Vị, cậu ngứa da đúng không?" "Kỷ Vị cái gì Kỷ Vị, cũng không biết kêu một tiếng anh trai." "Cậu xứng sao? Lăn!" "Lăn liền lăn." Kỷ Vị tiện tay đem cặp ném ở trên bàn, cầm bình nước rỗng của mình nói với Lục Kinh Tả: "Đi, cùng tôi đi lấy nước ấm." Thấy thế Tống Kiểu Kiểu lập tức rút bình bên cặp của mình ra đưa cho Lục Kinh Tả, "Tôi sáng nay quên lấy nước, đúng lúc cậu cũng đi rót giúp tôi đi." "Thật lại sai người." "Lại không kêu cậu rót, cậu bớt nói nhảm chút đi." Lục Kinh Tả duỗi tay xoa nhẹ mái tóc lúc nãy bị Kỷ Vị làm loạn, sau khi đón lấy bình không của cô mới nói với Kỷ Vị: "Đi thôi." Kỷ Vị ôm lấy vai Lục Kinh Tả đi ra ngoài, nói thầm với anh, "Nha đầu này tính tình thật lớn, y như đốt pháo vậy." Lục Kinh Tả tùy tay đem cánh tay cậu ta bỏ xuống, lạnh nhạt nói: "Cậu bớt trêu chọc cô ấy không phải là được sao?" "Khó mà làm được, cậu xem lúc cậu ấy nổi giận chơi thật vui." Lục Kinh Tả liếc mắt nhìn cậu ta, Kỷ Vị lập tức đầu hàng, "Được được được, không trêu còn không được sao?" Ánh mắt Kỷ Vị dừng trên bình nước của Tống Kiểu Kiểu trong tay cậu ấy, "Ai, tôi nói Tả ca, tất cả mọi người đều là bạn, cậu đối với nha đầu kia cũng thật tốt quá đi?" Lục Kinh Tả thanh âm nhàn nhạt, "Cho nên?" Kỷ Vị: "......" "Cậu cũng muốn tôi đối tốt với cậu sao?" "Xem như tôi chưa nói, xem như tôi chưa nói." Từ Cám nhìn bóng dáng hai người đi ra ngoài, cực kỳ hâm mộ nói: "Ai, cậu nói tôi như thế nào không có một học bá thanh mai trúc mã giống như Lục Kinh Tả chứ?" Tống Kiểu Kiểu đang xếp bài tập của Kinh Tả lại, "Sở Nhập Ngô không phải sao?" Từ Cám trợn trắng mắt, "Mình thừa nhận cậu ta là học bá, nhưng thanh mai trúc mã tuyệt đối không tính." "Hai ngươi từ lúc bắt đầu đã là bạn học a, tính xuống cũng đúng mà." "Thôi đi." Lục Kinh Tả rót xong nước ấm trở về Tống Kiểu Kiểu còn ngồi chơi ở chỗ Từ Cám, anh đem bình nước ấm đặt ở trên bàn của cô, "Lập tức sắp vào học, còn không trở lại?" Tống Kiểu Kiểu nhìn thoáng qua đồng hồ lớn trên bảng đen, lúc này mới về chỗ ngồi, cô đem bình nước ủ trong lòng bàn tay, bàn tay hơi lạnh nháy mắt ấm áp lên, cô dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, "A" một tiếng, "Bài thi của cậu tôi kẹp trong sách giáo khoa của cậu." Lục Kinh Tả mở sách giáo khoa ra, quả nhiên thấy được bài thi xếp ngay ngắn, anh "Ân" một tiếng. Một lát sau, đại diện các môn liền bắt đầu thúc giục thu hồi bài tập. ***** Buổi sáng sau 9 giờ nhiệt độ liền bắt đầu tăng lên, ánh nắng ngoài cửa sổ, Tống Kiểu Kiểu ngồi dựa ở vị trí cửa sổ, ánh nắng ấm áp khiến người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi, vì thế cô vươn tay chống đầu, nâng mắt nhìn thoáng qua thầy vật lý trên bục giảng, ông đang siêng năng giảng giải bài thi. Ánh mắt cô lại dừng trên mặt Lục Kinh Tả, anh ngồi đoan chính, lưng thật thẳng. Anh chuyên chú nhìn thầy vật lý trên bục giảng, góc cằm rõ ràng, môi khỏe mạnh hồng nhuận hơi nhếch, nhìn từ góc độ này góc nghiêng của anh không cần quá kinh diễm. Nhưng cho dù sắc đẹp hơn người cũng khó cản Chu Công vẫy gọi, cô nghĩ dù sao thầy vật lý cũng không chú ý đến cô, vì thế thần kinh dần dần thả lỏng lại, vốn là đôi mắt mở không lớn dần dần nhắm lại. Trong nháy mắt cô nhắm mắt lại, đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Lục Kinh Tả hơi lóe một chút, ánh mắt chuyên chú từ trên người thầy vật lý dịch tới trên mặt cô. Bộ dáng cô ngủ thật ngoan, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay cực kỳ trắng nõn, vài sợi tóc đen nhánh tùy ý rơi trên trán, đôi mắt luôn luôn linh động giảo hoạt lúc này đã nhắm lại, lông mi vừa dài vừa cong, rậm rạp như một cây quạt nhỏ, môi đỏ thắm hé mở, ẩn ẩn lộ ra hàm răng trắng tinh. Ngón tay thon dài cầm bút của Lục Kinh Tả hơi dùng sức một chút, con ngươi sâu thẳm lại bình tĩnh nhất thời nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, một lát sau, anh hơi nhếch môi phác hoạ một độ cong, thân hình hơi hơi di động, vừa lúc ngăn cách tầm mắt của thầy vật lý. Tống Kiểu Kiểu ngủ không lâu, đại khái là bởi vì không yên cho nên một lát cô liền tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy tấm lưng thẳng của Lục Kinh Tả, cô nhìn thoáng qua vị trí bục giảng một chút liền hiểu rõ, vì thế cô duỗi tay chọc nhẹ eo anh. Tấm lưng thẳng của Lục Kinh Tả nháy mắt cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Tỉnh?" Tống Kiểu Kiểu chớp mắt nhìn anh, gật đầu, "Cảm ơn." Thời điểm cô chớp mắt, đôi mắt Lục Kinh Tả chợt lóe lên, anh thản nhiên di chuyển tầm mắt, nhàn nhạt "Ân" một tiếng, "Tỉnh liền sửa bài thi đi." "Sửa...... Sửa bài thi?" Nhưng mà cô cái gì cũng không có nghe được a, cô lập tức dựa sát vào anh, nhỏ giọng nói: "Đem bài thi của cậu trực tiếp cho tôi chép một chút là được rồi." "Nếu không tôi giảng cho cậu?" "Không cần không cần, cậu nói tôi cũng nghe không hiểu, còn không bằng trực tiếp cho tôi chép đâu." "Nếu ba cậu biết khẳng định lại đến giáo huấn cậu." Tống Kiểu Kiểu nhìn đôi mắt lạnh nhạt của anh, đột nhiên cười gian, "Chỉ cần cậu không nói ba tôi sẽ không biết, cậu chắc chắn sẽ không phản bội tôi đúng không?" Lời của tác giả: Thế giới thiếu tôi một Lục Kinh Tả, OK?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]