Từ Bạch xem được video của Hạ Hưng Hoài trong bệnh viện.
Gió bấc lạnh lẽo, trời hanh khô, bầu trời như tro bụi, ánh nắng vô cùng mờ nhạt. Từ Bạch nhìn ra cửa sổ, chưa xem hết video đã tắt điện thoại.
Cô thầm chửi thề một câu trong lòng.
Sắp đến ngày phẫu thuật của bà nội, nhân lúc hôm nay là thứ bảy, Từ Bạch đến bệnh viện thăm bà. Y tá cũng xem như đã làm hết sức mình, trạng trái của bà cụ đã tốt hơn một chút, nhưng vì bệnh tật nên bà nói chuyện được một lúc thì mệt mỏi.
Sau khi im lặng vài phút, y tá cầm cốc ra ngoài rót nước.
"Tiểu Bạch," Bà nội bỗng nói, "bạn trai của con... hôm nay có tới không?"
Từ Bạch vội nói: "Anh ấy đang lái xe, trên đường hơi kẹt xe, anh ấy sắp đến rồi ạ."
Gạch lát nền màu xanh xám, có hoa văn đan chéo nhau, nhìn rất sạch sẽ. Từ Bạch lặng lẽ bước đến đứng trước giường bệnh, cúi đầu nói chuyện với bà nội, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống sàn nhà.
"Dạo này công việc của anh ấy có chút rắc rối," Từ Bạch giả vờ thoải mái, giữ kín như bưng, "nhưng không bận như bình thường."
Bà nội ho khan, đôi mày hoa râm cau lại.
Thời còn trẻ, bà là một người phụ nữ rất thanh tú, mũi cao, đường nét mềm mại và đôi mắt rất đẹp. Tuy nhiên, do tuổi đã cao nên đuôi lông mày và khoé mắt có nếp nhăn, phần cơ bị xệ, nước da ngả vàng.
Bà nói với Từ Bạch về người chồng đã qua đời: "Lúc ông nội con còn sống... Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/1798398/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.