Mấy ngày liên tiếp ngày nào Từ Bạch cũng đi chơi với bạn bè. Thi chuyển cấp xong, mọi người đều rất thoải mái.
Từ Bạch phung phí thời gian một cách bừa bãi, tối nào cô về đến nhà thì trời cũng đã tối sầm.
Con hẻm yên tĩnh và sâu hoắm, sân trống trải không một bóng người. Cô lập tức đi vào nhà, không dám nhìn nhà của Tạ Bình Xuyên. Ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn phía trước, không hề chệch khỏi quỹ đạo.
Cô không khỏi nhớ lại, chỉ mấy ngày trước, Tạ Bình Xuyên còn ở kế bên. Khi đó họ còn có thể trò chuyện với nhau, anh còn cho cô một viên kẹo....
Suy nghĩ của cô bị âm thanh cãi nhau trong phòng khách cắt đứt.
Mẹ đang đứng giữa phỏng khách, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Vòi nước trong bếp vẫn chưa khoá, tiếng nước róc rách. Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, bố ngồi trên sô pha hút thuốc.
"Em đừng nghĩ nhiều." Giọng bố khàn khàn, "Chuyện không như những gì em thấy."
Những mãnh vỡ của bình hoa nằm rải rác trên sàn, mẹ Từ Bạch chậm chậm ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ lên.
"Không phải tôi nhìn thấy gì, mà ngay cả giải thích anh cũng không thèm giải thích." Mẹ Từ Bạch hạ giọng, gọi thẳng tên, "Từ Lập Huy, năm xưa tôi lấy anh, bây giờ rất hối hận."
Khi chồng bà nghe thấy lời này, điếu thuốc cũng bị dập vào gạt tàn.
Trong phòng khách đầy mùi khói thuốc. Con mèo nằm sát góc tường, hắt xì liên tục.
Bố Từ Bạch đi đến gần, càng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc hơn: "Em đừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156213/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.