Tháng 10 vừa đến, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt.
Trước đó vài ngày lại có mưa. Gió thổi qua hiên nhà, những vệt mưa vẫn chưa khô. Sương sớm còn đọng trên ngọn cây, từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt cửa kính phòng ngủ. Tạ Bình Xuyên nằm trên giường, sờ đồng hồ báo thức nhìn giờ, rất muốn nằm thêm một lát nữa.
Anh thấy hơi chóng mặt.
Tối hôm qua vì chuẩn bị tài liệu, anh bận đến tận 12 giờ đêm. Lúc về nhà lại gặp phải mưa to làm anh ướt mèm từ đầu đến chân, đúng lúc đó di động trượt khỏi tay, rớt vào bụi có ven đường. Vậy là, một Tạ Bình Xuyên luôn chú ý hình tượng chỉ có ngồi ngồi xổm ven đường, dầm mưa tìm di động.
Đến lúc anh tìm được di động thì không còn hình tượng nào nữa.
Đêm khuya, trời giá rét, anh một mình ngược gió về nhà. Trong nhà cũng không có ai, bố mẹ đều bận làm việc ở nơi khác, mỗi tuần gọi điện thoại về một lần, vì biết rõ con trai độc lập nên vô cùng yên tâm về anh.
Vì vậy giờ phút này, người đang gõ cửa phòng ngủ anh, ngoài Từ Bạch ra thì không còn người nào khác.
Tạ Bình Xuyên khoác áo vào, đứng dậy mở cửa cho Từ Bạch.
Từ Bạch đứng ngoài cửa ôm một hộp cơm, nhìn thấy anh thì câu đầu tiên là: "Dì gọi điện qua nhà em. Dì nói sáng nay gọi điện cho anh mà anh không bắt máy, bảo em đến xem anh thế nào."
"Dì" mà Từ Bạch gọi chính là mẹ của Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên vẫn chưa trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-canh-giau-trong-hoi-uc/156206/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.