Thấy Kim Trác Văn vì một câu của mình mà càng ỉu xìu, trong lòng Đường Kình tức khắc liền thêm khẳng định suy đoán của mình. Vì để thằng nhóc xui xẻo kia từ bỏ suy nghĩ không nên có, cậu bắt đầu thay đổi biện pháp khen “người trong lòng” với bạn cùng bàn. Gì mà tính tình thông minh lanh lợi, tâm địa lương thiện, lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn có tài, từ gì có thể nghĩ ra thì liền dùng hết, không quan tâm có khoác lác hay không, khiến người ta cảm thấy đối với cậu, không phải “cô ấy” thì không còn ai khác có thể khiến Đường Kình mê muội nữa. Kim Trác Văn: “…” Kim Trác Văn cảm nhận được. Không chỉ cảm nhận được, cậu còn tự động gán lên Thịnh Hạ. Thông minh lanh lợi, tâm địa lương thiện, vẻ ngoài vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn rất có tài, không phải là Hạ Hạ sao! Kim Trác Văn càng nghe càng muốn khóc, sở dĩ Hạ Hạ có chút thích Đường Kình, nếu Đường Kình cũng thích Hạ Hạ, kia còn có hắn chuyện gì nhi a? Đang nghĩ ngợi thì Thịnh Hạ không cẩn thận làm rơi cục tẩy xuống đất. Đường Kình thuận tay nhặt lên giúp cô thì nhận được một nụ cười “thẹn thùng” (thật ra chỉ là cảm ơn). Kim Trác Văn: “…” Kim Trác Văn: “!!!” Không thể mặc kệ để bọn họ tiếp tục phát triển nữa! Cậu cần phải làm điều gì đó mới được! Ba cậu từng nói, còn chưa thử đã từ bỏ là hành vi của một người yếu đuối! Cho dù phần thắng không lớn, cậu… cậu cũng phải tranh đấu một lần! Nhưng vấn đề là… phải tranh đấu như thế nào đây? Kim Trác Văn rơi vào trầm tư. Ngay lúc này, chuông vào học vang lên, thầy giáo dạy Toán cầm một xấp kết quả kiểm tra cuối tuần vào. Kim Trác Văn nhìn con số 109 đỏ tươi trêи bài của mình, lại nhìn sang bài của người điểm luôn dưới 60 lại phá lệ lên 79 điểm, ánh mắt chợt lóe, nghĩ tới một ý kiến tuyệt diệu. Học bổ túc! Đến nhà Lăng Trí học bổ túc với Hạ Hạ! Như vậy cậu sẽ có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với Hạ Hạ hơn Đường Kình! Còn thuận tiện ngăn cản tình địch tiềm ẩn là Lăng Trí ở chung với Hạ Hạ! Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn! Vẹn cả đôi đường… không đúng… là đẹp cả ba việc chứ. Lăng Trí là học thần* có tiếng trong trường của họ, chỉ cần nghiêm túc học với cậu ấy thì có thể nâng cao thành tích nữa ha ha ha! *không học nhưng điểm vẫn cao Kim Trác Văn nghĩ vậy liền phấn chấn tinh thần, cũng mặc kệ thầy Toán đang tức giận trêи bục vì điểm trung bình của lớp bị kéo xuống, vội thò đầu lại gần hỏi Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, Hạ Hạ, thành tích của cậu tiến bộ nhanh như vậy là do Lăng Trí sao?” Cậu hỏi này của Kim Văn Trác Thịnh Hạ vẫn chưa nghe thấy, vì lúc này đối với một vị học tra* như cô, người chưa từng được quá 75 điểm đối với môn toán học, đang vừa mừng vừa sợ nhìn lên kết quả trêи bàn, trong lòng gào thét như loài Marmot**. *học cho có, điểm thấp **động vật thuộc họ Sóc, bộ Gặm Nhấm. Loài này có đặc tính ngụy trang rất tốt khỏi chim săn mồi 79 điểm! Đây chắc chắn là thành tích làm nên lịch sử của cô rồi ha ha ha ha ha ha! Mãi đến lúc Kim Trác Văn hỏi một lần nữa và nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, Thịnh Hạ mới thoát khỏi kϊƈɦ động muốn chống nạnh cười to, nói: “Đúng đúng! Cậu ấy rất giỏi đấy! Thầy giáo giảng mình không hiểu, cậu ấy giảng một lần mình đã hiểu hơn một nửa! Do đó mình mới có thể tiến bộ nhanh như vậy!” Kim Trác Văn nhìn thấy thái độ sùng bái trong mắt cô, càng cảm thấy không ổn, vội nói: “Vậy… mình có thể học bổ túc ở nhà cậu ấy được không? Cậu xem thành tích gần đây của mình đã thụt lùi rồi…” Thịnh Hạ nhìn bài kiểm tra của cậu liền trầm mặc. Đúng là đã thấp xuống khoảng… ba bốn điểm, cô nhớ rõ bài kiểm tra Toán lần trước của cậu là 112 điểm. Kim Trác Văn vừa nhớ lại điểm kiểm tra lần trước của mình, liền có chút chột dạ rụt đầu: “Không… không chỉ là Toán Học mà còn có Tiếng Anh nữa, mình rất rõ bản thân đã thụt lùi rất nhiều. Hơn nữa 109 điểm Toán cũng không cao lắm, mình nhớ rõ trước kia Lăng Trí thấp nhất cũng phải 140 điểm. Mình… mình muốn dùng mấy tháng cuối cùng này để nỗ lực…” Việc này không phải vấn đề gì to tát nhưng cô không có quyền quyết định, nam thần phải đồng ý mới được. Nói thật, cô cũng không muốn có người quấy rầy cô và nam thần ở cùng nhau… Đúng là rất khó, Kim Trác Văn lại nhỏ giọng nói: “Cậu hỏi cậu ấy một chút giúp mình được không, được không? Còn phí học bổ túc thì mình có thể trả gấp đôi giá thị trường… không, gấp ba, mình sẽ trả gấp ba lần giá thị trường!” Cậu từng nghe người khác nói sau khi Lăng Trí bỏ học thì cuộc sống khá khó khăn, cũng rất thiếu tiền, chỉ cần cậu trả nhiều tiền thì cậu ấy sẽ động lòng chấp nhận nhỉ? Thịnh Hạ sửng sốt, mắt sáng rực. Gấp ba tiền học bổ túc? Thế thì được đấy! Lại nghĩ đến việc dạy bổ túc cũng không phải việc khó khăn gì đối với nam thần, cô liền không rảnh quan tâm việc ở chung phòng với nam thần nữa, vội gật đầu nói: “Vậy… tối hôm nay mình hỏi cậu ấy giúp cậu!” Kim Trác Văn thấy cô đồng ý thì vui sướиɠ trong lòng, liên tục gật đầu nói được. Mặc kệ cuối cùng Lăng Trí có đồng ý hay không, dựa vào thái độ của Hạ Hạ thì cậu liền không lo lắng bên Lăng Trí nữa. Nếu giữa Hạ Hạ và Lăng Trí không phải là quan hệ bạn học trong sáng thì làm sao có thể đồng ý cho cậu tới làm bóng đèn? Có điều Hạ Hạ lại rất vui vẻ đồng ý. Điều này chứng tỏ cái gì? Nó chứng tỏ rằng cho dù Lăng Trí thích Hạ Hạ thì Hạ Hạ cũng không thích cậu ấy. Chuyện này đúng là một chuyện tốt! Cậu chỉ cần chuyên tâm đối phó Đường Kình là được rồi! Kim Trác Văn nghĩ như vậy liền lén quay đầu xuống, dùng ánh mắt đắc ý liếc Đường Kình một cái. Đường Kình vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén động tĩnh của Kim Trác Văn, vừa vặn nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, nhất thời trong lòng cậu cực kì phức tạp. Phải làm sao thì tiểu mập mạp mới chết tâm đây! Cậu đã rất cố gắng bịa ra một “người trong lòng” vậy mà cậu ta lại không chịu từ bỏ, còn muốn thông qua anh em tốt của cậu để tiếp cận cậu! Sao cậu lại không hiểu chứ, đừng nói là lấy lòng anh em của cậu, cho dù có lấy lòng ba mẹ của cậu thì hai người cũng không có khả năng đâu! Lại thấy cậu ta lại dám dùng ánh mắt đắc ý nhìn mình, giống như đang nói: “Chàng trai, cậu trốn không khỏi lòng bàn tay của tôi”, Đường Kình liền run rẩy mà nổi da gà, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà đáp trả một ánh mắt hung dữ, tên đồng tính chết tiệt cậu cút cho tôi! Kim Trác Văn sợ tới mức giật mình, sau đó lại không cam lòng mà trừng mắt lại. Hung dữ cũng vô dụng! Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Hạ Hạ! Đường Kình: “…” Đường Kình chỉ cảm thấy đây là một tên gây rối, thằng nhóc này thật quá cố chấp! Lại nghĩ đến tính tình Lăng Trí thích xem chuyện vui không chê lớn chuyện, cậu có cảm giác cúc huyệt thít chặt lại. Không được, cậu phải đến trông chừng tiểu mập mạp này, tuyệt đối không thể để Lăng Trí phát hiện ý đồ của cậu ta, bằng không tên kia sẽ cười nhạo cậu cả đời! Nghĩ như vậy, trong lòng cậu càng thêm quyết tâm. Tối nay về nhà sẽ nói một tiếng với mẹ, cậu muốn đến tham gia hội học bổ túc ở Lăng gia! Về phần tại sao lại chọn gia nhập mà không quấy nhiễu kế hoạch của tiểu mập mạp, cậu rất giống Thịnh Hạ, đều nhìn mặt mũi của học phí gấp ba mà Kim Trác Văn bỏ ra. Sợ bị cười nhạo thì mặc kệ, số tiền này không thể không kiếm, đối với tình hình hiện tại của Tiểu Trí nhà bọn họ thì vất vả lắm mới có một tên nhóc nhiều tiền chủ động dâng tới cửa, nếu buông tha thì cũng rất đáng tiếc! Còn việc học bổ túc ở chỗ Lăng Trí thì cậu cũng từng ngỏ ý gửi tiền học theo tháng cho Lăng Trí nhưng cậu lại không có hứng thú gì với việc học bổ túc, thứ hai Lăng Trí cũng không chịu lấy học phí của cậu, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Thịnh Hạ không biết hai tên này đang nghĩ cái gì, cô đang bị đề nghị trả tiền lương gấp 3 lần của Kim Trác Văn dụ dỗ, cô cũng suy nghĩ đến việc thuyết phục nam thần mở lớp dạy bổ túc. Dù sao thêm một người là nhiều, thêm hai người cũng là nhiều, nếu không còn cách nào ở chung một chỗ với nam thần thì chẳng bằng tìm vài người tới học bổ túc, giúp nam thần kiếm chút tiền! Nghĩ như vậy, sau khi giờ học kết thúc cô liền chạy đi tìm Dư Xán. Vì thất tình và chuyện gia đình mà gần đây thành tích của Dư Xán xuống dốc không phanh, bài kiểm tra lần này cũng tệ đến không thể tệ hơn. Thịnh Hạ rất lo lắng cho cô ấy nhưng bây giờ đã nghĩ ra cách, quyết định kéo cô ấy vào nhóm học bổ túc. “Tiền học bổ túc của cậu tớ sẽ trả giúp, gấp ba lần giá thị trường như bạn cùng bàn của tớ! Có điều chúng ta không thể cho cậu ấy biết, cứ nói số tiền đó là cậu trả nhé.” chuyện này nếu thành công thì nam thần có thể kiếm rất nhiều tiền đấy! Lại còn không quá mệt mỏi! Thịnh Hạ càng nghĩ càng vui vẻ, lôi kéo Dư Xán rồi nói ríu rít. Dư Xán: “…” Dư Xán có thể làm sao nữa? Chỉ có thể liều mình chiều bạn thân. Có điều chuyện này đúng là có lợi cho cô ấy, Dư Xán suy nghĩ rồi nhéo khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của đồng bọn, nói: “Tớ trả theo giá thị trường, số tiền còn lại cậu trả giúp tớ.” Thịnh Hạ cười cong mắt, gật đầu như giã tỏi nói: “Nhất trí!” *** Chuyện này cứ trôi qua như vậy, rất nhiều lần Thịnh Hạ rất muốn nhắn WeChat nói cho Lăng Trí biết chuyện học bổ túc nhưng nói trêи điện thoại thì không rõ ràng, cũng không biết anh sẽ có phản ứng gì nên lại thôi. Vẫn là đến tối gặp mặt rồi nói. Chịu đựng như vậy đến khi tan học, Thịnh Hạ dự định khi về đến nhà sẽ nói một tiếng với Dư Xán, liền gấp gáp và khẩn trương mang cặp chạy như bay ra khỏi cổng trường thì thấy ba mẹ Thịnh đang chờ ở trước cổng. “Ba, mẹ!” “Tan học rồi à? Có đói bụng không? Mẹ con mang theo vài quả chuối và táo, nếu đói bụng thì ăn trước đi.” ba Thịnh mở cửa chiếc xe lâu năm của gia đình ra: “Chờ lát nữa mua đồ xong thì chúng ta đi ăn một bữa ngon!” “Vâng ạ!” Thịnh Hạ vui vẻ gặm bánh chuối. “Đúng rồi, con còn chưa nói cho ba mẹ biết bạn học kia của con là người nào nữa. Có hiểu biết về phương diện này thì chắc là một đứa trẻ trong gia đình có tiền đúng chứ?” tối hôm qua tâm tình của mẹ Thịnh không tốt lắm nên không trò chuyện nhiều với Thịnh Hạ, lúc này mới thoải mái hỏi lại chuyện này. “Vâng, đúng vậy…” Thịnh Hạ chần chờ một chút mới quyết định kể thân phận của nam thần cho ba mẹ, dù sao cũng không có gì phải giấu diếm cả’ “Là Lăng gia, gia đình giàu nhất thành phố của chúng ta, mẹ còn nhớ không?” “Sao có thể không nhớ được? Việc xảy ra của nhà họ thật sự rất lớn!” Thịnh mẹ kinh ngạ nói: “Vậy bạn học này của con… là Lăng gia… đúng rồi, mẹ nhớ ra rồi, con trai lớn của Lăng gia học cùng lớp với con, lúc họp phụ huynh năm lớp 11 mẹ còn gặp được mẹ của thằng bé! Vẻ ngoài của bà ấy thật sự rất xinh đẹp, rõ ràng tuổi tác không chênh lệch với mẹ lắm mà nhìn như cô gái chưa được 30 tuổi, bảo dưỡng rất tốt!” “Đúng vậy.” nhớ tới chàng trai luôn ở trong tim mình, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ ửng đỏ rồi cười trộm một chút: “Là cậu ấy, Lăng Trí.” “Nhưng không phải nghe nói thằng bé đã bỏ học rồi sao?” ba Thịnh vừa lái xe vừa cảm khái: “Đúng là làm bậy, người lớn làm sai mà lại liên lụy đến con cái. Mẹ của thằng bé hình như là đang bị bệnh tim ở bệnh viện? Không biết hiện tại bà ấy thế nào rồi.” “Đúng rồi, mẹ nhớ nhà bọn họ còn hai đứa bé sinh đôi nữa? Trêи báo có nói là hai đứa bé còn rất nhỏ…” “Mẹ của cậu ấy còn ở bệnh viện, do trái tim không tốt nên phải chăm sóc, có điều chỉ cần không chịu kϊƈɦ thích thì sẽ không có chuyện gì to tát. Em trai và em gái cậu ấy vừa vào lớp 1, bây giờ cậu ấy phải nuôi bọn họ.” Thịnh Hạ sợ bị mẹ phát hiện mình đang yêu thầm nam thần nên không dám nhiều lời, chỉ đơn giản khái quát tình trạng của Lăng gia một lần. Ba Thịnh nghe xong liền khen Lăng Trí có trách nhiệm, là một người đàn ông tốt. Mẹ Thịnh cũng cảm thấy đứa nhỏ hiểu chuyện này cũng không dễ dàng gì, trong lòng cũng có thêm hảo cảm và đồng tình. Có điều… “Mẹ nhớ rõ con và thằng bé Lăng Trí cũng không thân thiết gì mấy? Em trai còn từng tò mò hỏi thì con còn trả lời không có nói chuyện nhiều lắm! Sao bây giờ lại…” Thịnh Hạ không kịp phòng ngừa thiếu chút nữa đã mắc nghẹn, ho khan một tiếng mới đỏ mặt nói qua loa: “Chỉ là… lúc trước vô tình giúp cậu ấy một chút chuyện nên tụi con mới quen biết nhau.” Đôi mắt dịu dàng nhưng khôn khéo của mẹ Thịnh liền nhìn qua hỏi: “Giúp? Giúp việc gì?” “Thì… chỉ là một việc nhỏ.” Thịnh Hạ chột dạ, vẻ bình tĩnh chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi mẹ, chúng ta ra ngoài hết rồi thì buổi tối Tiểu Xuyên ăn cái gì?” Mẹ Thịnh nhìn hai mắt cô, cũng không hỏi lại mà chỉ cười nói: “Cho thằng bé tiền, nó nói vào quán ăn.” Trong lòng lại sinh ra cảm giác khác thường, ai sinh con gái người đó hiểu, từ trước đến nay con bé đều thẹn thùng, nhiều năm như vậy ngoại trừ Giản Nhiên và Dư Xán cũng không có thêm bạn tốt nào cả. Đột nhiên lại có quan hệ tốt giữa bạn học nam. Tuy rằng là vì hai vợ chồng họ nhưng vẫn không đúng lắm, bình thường con bé nói vài câu với bạn bè cũng rất ngượng ngùng. Có điều nghi ngờ trong lòng mẹ Thịnh sau khi nhìn thấy Lăng Trí liền có hảo cảm gấp bội. Nguyên nhân rất đơn giản, bề ngoài của thằng nhóc này sao lại đẹp thế chứ! Là một nhan khống* lâu năm, mẹ Thịnh giống như con gái vậy, hoàn toàn không có năng lực chống cự trước nhan sắc của Lăng Trí. Bà vừa nhìn thấy chàng trai mặc trang phục thể thao đơn giản, vừa sạch sẽ đẹp trai lại rất thoải mái thì tình thương của mẹ đã tràn lan. *mê cái đẹp, dễ xiêu lòng vì nhan sắc “Đây là Lăng Trí á? Vẻ ngoài rất hoạt bát! Chài con, dì là mẹ của Thịnh Hạ, con gọi dì là dì Dương được rồi! Đây là ba của Thịnh Hạ, con có thể gọi ông ấy là chú Thịnh, đêm nay làm phiền con rồi!” Lần họp phụ huynh đó Lăng Trí không đi, anh lại rất ít xuất hiện trêи báo chí nên đây là lần đầu tiên mẹ Thịnh nhìn thấy anh, đương nhiên càng thấy rất ngạc nhiên. Ba Thịnh vốn rất tán thưởng Lăng Trí nhưng khi thấy vợ mình bị thằng nhóc này hấp dẫn ánh mắt: “…” Cái gì mà đàn ông có trách nhiệm, đều cút hết đi. Mới vừa nghĩ như vậy thì Lăng Trí vừa chào hỏi mẹ Thịnh xong liền nhìn sang ông: “Chào chú Thịnh, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?” Lễ phép tôn kính, không thân thiết quá mức cũng không nói nhiều hoặc cố bắt chuyện, nhìn ra đây là một đứa trẻ có chừng mực và có giáo dưỡng. Quan trọng nhất chính là dù cho bây giờ ngã xuống vũng bùn nhưng từng cử chỉ của anh vẫn thong dong và phong độ như lúc gia đình còn tốt đẹp, cũng không vì chuyện buồn của gia đình mà trở nên mẫn cảm tự ti hay hận đời. Kiên cường như vậy rất khó có được. Ba Thịnh đánh giá anh vài lần cũng không thể nào chán ghét được, đành phải nhịn xuống ghen tị trong lòng, tươi cười vui vẻ với anh: “Được!” Giao tiếp dường như là bắt buộc của con cháu hào môn rồi, dựa vào bản lĩnh của mình thì Lăng Trí đã tạm hiểu tính tình của ba mẹ Thịnh. Anh chớp chớp hàng mi dài, càng thong dong hơn nữa, cũng không nhìn Thịnh Hạ nhiều mà chỉ sắm vai một bạn học bình thường, dùng thái độ không nóng không lạnh mà hướng dẫn một nhà ba người những quy tắc bất thành văn và lễ nghi trong xã hội thượng lưu. Ba mẹ Thịnh và Thịnh Hạ cảm thấy như đang mở ra một cánh cửa đến thế giới mới. Hai vợ chồng già vừa nghiêm túc nghe vừa cảm thán: Đây là đứa trẻ do nhà giàu đích thực dạy bảo, quá chênh lệch so với con cái được dân thường như bọn họ nuôi. Thái độ này, kiến thức này không phải người thường muốn là có thể so sánh được. Nghĩ như vậy, không nhịn được liền nảy lên một suy nghĩ: Ngoài vật chất thì bọn họ có thể cho con cái nhiều hơn nữa hay không? Còn Thịnh Hạ, cô không hề biết sự xuất hiện của nam thần đã phá bỏ tầm nhìn hạn chế của ba mẹ mình, tạo nên sóng to ngập trời trong lòng bọn họ, càng không biết cuộc sống gia đình của mình từ hôm nay trở đi sẽ dần dần xuất hiện ánh sáng tươi đẹp, hiện tại cô chỉ biết ngẩng mặt cười ngây ngô. Dáng vẻ cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết của nam thần thật sự quá đẹp hì hì hì!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]