“Lăng… Lăng Trí?!” Kim Trác Văn bị khí thế đẹp trai của người vừa xuất hiện làm lóa mắt, hơn nửa ngày mới lắp bắp mà phản ứng lại: “Sao cậu lại… lại ở chỗ này…” “Tôi và Hạ Hạ tới ăn cơm.” Lăng Trí không chút để ý gật đầu với cậu ta một cái, lại lần nữa nhìn về phía Thịnh Hạ: “Thích cái nào? Tôi giúp cậu gắp.” Thịnh Hạ không nói chuyện, bây giờ tất cả đầu óc của cô chỉ còn nụ cười đẹp đến chết người của nam thần, còn gọi “Hạ Hạ” làm cô nổi hết da gà. Cô đang nằm mơ sao? Chắc là không phải đâu? Nếu đúng thế thì cảm giác này cũng quá chân thật rồi… Lăng Trí bị dáng vẻ cô đỏ mặt lấy lòng, ngơ ngác nhìn mình làm cong khóe miệng, vỗ nhẹ đầu cô một chút: “Tỉnh lại.” “A!” Thịnh Hạ lúc này mới giật mình phản ứng lại: “Đúng vậy, cái kia phải thu phí! Gắp đúng theo luật!” Kim Trác Văn: “…” Kim Trác Văn cảm thấy không tốt, tên Lăng Trí này và Hạ Hạ có quan hệ gì? Vì sao Hạ Hạ lại ăn cơm với cậu ta, hai người này nhìn thân mật như vậy? Chẳng… chẳng lẽ bọn họ… Không phải là còn Đường Kính sao? Tại sao lại như thế này? “Đây không phải Trác Văn sao? Sao cháu lại ở chỗ này? Thay ba cháu tới thị sát sao?” Đang hoảng hốt, phía sau đột nhiên có người kêu cậu ta, Kim Trác Văn quay đầu thì thấy là bạn bè của ba cậu, từng giúp đỡ gia đình cậu rất nhiều Nếu không nhìn thấy thì cứ mặc kệ nhưng đã thấy rồi thì không thể xem như không thấy, Kim Trác Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể áp suy đoán trong lòng xuống, miễn cưỡng cười với Thịnh Hạ và Lăng Trí một cái, nói: “Chú ấy là bạn của ba mình, mình… mình phải đi tiếp đãi một chút, các cậu chơi vui vẻ.” Lăng Trí nhìn tiểu mập mạp có cảm xúc gì đều viết ở trêи mặt, hơi mỉm cười nói: “Tùy ý đi.” Thật ra Thịnh Hạ không thấy Kim Trác Văn đang kì lạ. Chính cô còn đang choáng váng đây, nghe vậy cộc lốc gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu cứ yên tâm đi đi, chúng tôi chơi một mình cũng được!” Kim Trác Văn: “…” Chúng tôi… không, tưởng tượng của cậu nhất định không đúng! Nhất định không đúng! Cậu muốn bỏ chạy liền chạy, Lăng Trí nhìn bóng dáng bụ bẫm nhếch khóe môi một chút, thuận miệng nói: “Nửa năm không gặp, tại sao tôi lại có cảm giác tiểu mập mạp này lại béo lên rồi?” Thịnh Hạ đang vui vẻ nhớ lại chuyện vừa rồi, nghe vậy không hề nghĩ ngợi nói: “Có sao? Tôi lại cảm thấy gần đây cậu ấy gầy xuống mà. Hơn nữa cậu ấy cũng không ăn đồ ăn vặt nữa, chocolate thích nhất cũng không ăn, còn nhờ chúng tôi ăn giúp cậu ấy…” Cô nói “chúng tôi” là chỉ cô và Hồ Phỉ Phỉ, còn Đường Kình bình thường ăn nhiều nhất. Nhưng Lăng Trí không biết, vừa nghe lời này liền nhớ tới hộp Amour chocolate với lời nhắn “Chỉ tặng người có tình cảm chân thành”. Đôi mắt đào hoa khó chịu nheo lại. Ngay lúc đó Lăng Duyệt kéo kéo tay áo anh gọi anh giúp gắp thú, Lăng Trí hoàn hồn đi lên trước. Động tác thong thả ung dung, xuống tay tàn nhẫn lại chuẩn xác gắp mười mấy con cho Thịnh Hạ và hai đứa em, hơn nữa cũng không có ý muốn dừng lại. Lăng Đằng, Lăng Duyệt: “Oa oa anh trai thật giỏi!” Thịnh Hạ: “Nam… Lăng Trí, Lăng Trí cậu thật lợi hại!” Kim Trác Văn cách đó không xa vẫn luôn chú ý bên này: “??!!” *** Bốn người ôm một bao thú bông lớn ra khỏi Video Games City. Từ trước đến nay Thịnh Hạ chưa bao giờ gắp được nhiều thú bông như vậy, kϊƈɦ động đến nỗi cười ngây ngô cả buổi. Thẳng đến lúc ngồi vào quán lẩu thịt bò, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ bừng, hưng phấn không hề giảm. So với cô thì phản ứng của hai đứa bé còn rất nhỏ, tuy rằng cũng hoan hô không ngừng nhưng bọn chúng đã sớm nhìn thấy bản lính gắp thú như siêu sao của anh trai mình, đương nhiên không cảm thấy mới lại như lần đầu tiên. “Gắp được nhiều thú bông như vậy, cậu thật quá lợi hại! Chỉ có điều sao cậu lại làm như vậy được? Cái kẹp kia lỏng như thế, mỗi lần tôi kẹp cũng bị rớt xuống, đôi khi cũng không gắp lên nổi…” Nhìn cô gái nhỏ vui vẻ ôm một con thỏ tai dài, miệng không ngừng tán thưởng, trong mắt cũng tràn đầy sùng bái, khóe miệng Lăng Trí cũng nâng lên nhưng lại mang vẻ mặt không thèm để ý: “Có kĩ xảo cả, nếu cậu muốn học thì lần sau sẽ dạy cậu.” “Được được được!” Thịnh Hạ gật đầu như giã tỏi, vui vẻ như muốn bay lên trời: “Chỉ có điều cậu thích gắp thú làm tôi rất kinh ngạc đấy, tôi còn tưởng rằng chỉ có con gái và con nít mới thích chơi trò này!” Những kĩ xảo gì đó chắc chắn phải chơi thường xuyên mới có thể luyện thành thục, nam thần lợi hại như vậy sợ là trước kia chơi không ít! Lăng Trí không kịp phòng ngừa mắc nghẹn một cái. Trong nháy mắt, anh cho rằng cô đang trào phúng mình nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy của cô thì suy nghĩ này lại biến mất. Lăng Trí không nói gì lại có chút buồn cười, nhanh chóng giải thích: “Tôi không thích chơi nhưng lúc học lớp 10, Đường Kình một hai kéo tôi đi thi gắp thú với người khác nên tôi mới nghiêm túc nghiên cứu một chút.” “Thì ra là như thế!” Thịnh Hạ nghe xong đôi mắt càng sáng, rõ ràng không thích nhưng vì thi đấu mà quyết tâm nghiên cứu kĩ xảo, nam thần đúng là một người nghiêm túc tài giỏi mà! Lăng Trí không biết cô đang suy nghĩ cái gì, càng không biết hình tượng của mình trong lòng cô lại tăng lên. Thịnh Hạ như một người hâm mộ dùng lự kính* dày 50m nâng cao gấp đôi hình tượng Lăng Trí lên. Lăng Trí thấy Thịnh Hạ cong mắt nhìn mình cũng không biết có tin hay không, lại thuận miệng nhắc đến hai đứa bé đang uống nước ở kế bên: “Có điều hai bọn nó cũng rất thích nên lâu lâu tôi sẽ dẫn chúng đi gắp vài con.” *lự kính 滤镜- bộ lọc, filter. Nguyên văn 粉丝滤镜- ý nói fan luôn luôn bỏ qua những khuyết điểm của thần tượng Thịnh Hạ gật đầu, trong lòng đột nhiên rất hâm mộ hai đứa bé. Cô cũng muốn có anh trai lợi lại như nam thần vậy hu hu hu! Lăng Trí nhìn búi tóc nhỏ trêи đỉnh đầu lắc qua lắc lại theo cử động của cô, đầu ngón tay lại có chút ngứa, vừa định thò tay lại túm một cái thì điện thoại Thịnh Hạ đột nhiên vang lên. Thịnh Hạ vừa thấy liền vội mở lên: “Alo? Mẹ ạ?” “Nhiệt Nhiệt! Xán Xán nói con ra ngoài mua chút đồ? Chừng nào con trở về? Bây giờ mẹ sắp làm cơm chiều, ba con nói buổi tối muốn ăn mì xào nên con để ý thời gian về nhà nhé, nếu không thì không còn để ăn đâu…” mẹ Thịnh đang rửa rau trong nhà bếp, sợ mình ở quá xa điện thoại thì Thịnh Hạ nghe không rõ, do đó tiếng nói cực kì lớn. Lúc này trong quán lẩu cũng không còn nhiều người lắm, Lăng Trí cách Thịnh Hạ lại gần nên một tràng của mẹ Thịnh không ngoài ý muốn lọt hết vào tai anh. Nhiệt Nhiệt? Nhớ tới tên WeChat của cô hình như là “Nhiệt Nhiệt là ta”, chàng trai ngoài ý muốn nhướng mày, chờ sau khi Thịnh Hạ tắt điện thoại mới hỏi cô: “Nhiệt Nhiệt là nhũ danh của cậu?” Thịnh Hạ mới nói với mẹ Thịnh làm mình ăn chiều với bạn bè, mẹ Thịnh tuy quan tâm nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc cô chú ý an toàn, về nhà sớm một chút. Thịnh Hạ cảm thấy mẹ của mình thật đúng là quá tốt, vui vẻ tắt điện thoại, gật đầu với nam thần, nói: “Đúng vậy, bởi vì thời điểm tôi sinh ra rất nóng, ba mẹ liền đặt nhũ danh như vậy cho tôi.” “Cho nên người nhà cậu đều gọi cậu như thế?” “Đúng vậy, người nhà và bạn tốt đều gọi như vậy.” Lăng Trí dừng lại, đột nhiên kêu một tiếng: “Nhiệt Nhiệt.” “Hả?” Thịnh Hạ theo phản xạ lên tiếng, sau khi phản ứng lại mới thấy nhảy dựng trong lòng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Cậu… sao cậu lại…” Vẻ mặt hồng hồng lại thẹn thùng của cô luôn khiến tim anh vừa ngứa nhưng lại phải vui vẻ chịu đựng, Lăng Trí nhấp môi nén lại cảm giác muốn xoa mặt cô, quay đầu như không chút để ý nói: “Nhũ danh này rất ý nghĩa, sau này tôi cũng sẽ gọi như thế.” Trong lòng Thịnh Hạ đập thình thịch thình thịch, thấy anh giống như chỉ thuận miệng nói, nhịp tim mới thoáng khôi phục như bình thường. Cô nỗ lực đè khóe miệng muốn cười ngây ngô xuống, giọng nói nho nhỏ nói: “Vậy… vậy cậu có nhũ danh không?” Nhũ danh của nam thần là gì, ai da cô cũng muốn biết nữa. Lăng Trí không nghĩ cô sẽ hỏi lại, sửng sốt một chút, định lắc đầu nhưng bạn nhỏ Lăng Duyệt đã giơ tay lên trả lời: “Em biết em biết! Nhũ danh của anh ấy là Đại Bảo! Mẹ đã nói với em rồi!” Lăng Đằng cũng gật đầu nói: “Em là Nhị Bảo, Duyệt Duyệt là Tiểu Bảo.” Lăng Trí: “…” Lăng Trí: “!!!” “Đừng nghe bọn nó nói bậy, lúc còn nhỏ người trong nhà chỉ gọi bừa thôi.” sắc mặt Lăng Trí có chút hóa đen, nhẫn nhịn nói: “Tôi không có nhũ danh, cậu gọi tôi Lăng Trí là được.” Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau đột nhiên “Phụt” một cái cười ra tiếng. Đại Bảo? Lăng Đại Bảo? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ tôi ơi! Nam thần vậy mà lại có một mặt đáng yêu như vậy, nhũ danh cũng thật bình thường! Phong cách cũng không cần quái lạ thế được không nào! Lăng Trí: “…” Lăng Trí đột nhiên có suy nghĩ treo hai đứa nhóc nhà mình lên đánh một trận. *** Nhũ danh Đại Bảo giống như có ma lực, sau khi Thịnh Hạ biết thì nhìn nam thần với cảm giác “kì thật cậu ấy cũng không đến mức xa xôi không thể với tới”. Thật giống như thần tiên trêи trời ngã xuống phàm trần, nhiễm lên khói lửa nhân gian, trở nên gần gũi và bình dị hơn biết bao. Đặc biệt khi nam thần nghe nhũ danh này rõ ràng rất ghét bỏ nhưng lại bày ra vẻ không thèm để ý. Thịnh Hạ càng tưởng tượng càng thấy vui mừng. Nam thần cũng vì sĩ diện, cô hiểu, cô hiểu mà. Lăng Trí: “…” Lăng Trí nhìn dáng vẻ ngày thường chỉ dám nhìn anh cười trộm mà nay lại cười không khống chế được của cô gái nhỏ, đành bất lực nhét đồ ăn vào miệng cô. Vì thế Thịnh Hạ được gắp cho đến căng bụng và quên hết lúc nãy đùa giỡn nam thần ra sao. Cô cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, bởi vì tâm tư cô đều đặt trêи người hai đứa nhỏ. Lúc ăn lẩu rất dễ dàng làm bẩn quần áo, cũng rất dễ bị phỏng, cô lo một mình nam thần phải trông nom cả hai sẽ không ăn gì được, liền chủ động trông Lăng Đằng giúp anh. Kết quả Lăng Duyệt thấy vậy cũng qua đó, quấn quýt lấy cô muốn cô gắp cho. Bởi vì hoàng huynh chỉ lo nhúng đồ ăn, căn bản không có thời gian chú ý tới cô bé. Thịnh Hạ không cự tuyệt được hai đứa nhóc đáng yêu nên bất tri bất giác đều đặt trêи người bọn chúng, chỉ ngẫu nhiên ngắm nam thần một cái, nghĩ đến nhũ danh đáng yêu của anh lại cười trộm. Lăng Trí nhìn cô, nhìn hai đứa bé ăn đến nheo cả mắt, muốn thở dài nhưng khi ra khỏi khóe miệng lại thành một tiếng cười khẽ. Bốn người cứ cậu cậu tôi tôi ăn hết bữa cơm, Thịnh Hạ nhìn đồng hồ cũng đã hơn 6 giờ, phải về nhà rồi. Cô có chút luyến tiếc nhưng nghĩ đến hôm nay không chỉ cùng nam thần đi ăn, dạo phố, gắp thú, còn quen biết mẹ của nam thần thì cô lại cảm thấy cảm thấy cực kì mĩ mãn. Thật là một ngày siêu siêu siêu đẹp, hì hì. Về đến nhà đã hơn 7 giờ, sắc trời đã tối đen, Thịnh Hạ đến chỗ không xa Lăng gia gọi taxi, tạm biệt nam thần và hai đứa bé, cầm con thỏ tai dài mình thích mà vui vẻ về nhà. “Anh, sau này chúng ta có thể đi chơi với chị Hạ Hạ nữa không?” Lăng Đằng nhìn bóng dáng cô rồi hỏi Lăng Trí. “Không phải chị Hạ Hạ, sau này chúng ta phải gọi chị Nhiệt Nhiệt!” Lăng Duyệt nghiêng đầu sửa lại: “Không phải chị Nhiệt Nhiệt đã nói rồi sao? Người nhà và bạn tốt của chị ấy đều gọi Nhiệt Nhiệt. Chúng ta cũng là bạn tốt của chị ấy, cũng nên gọi chị ấy là Nhiệt Nhiệt mới đúng. Sau này chúng ta chắc chắn có thể cùng nhau ra ngoài chơi mà, đúng không hoàng huynh?” Lăng Trí giãn ra, nhìn bọn chúng một cái, nói: “Đúng vậy.” *** Thịnh Hạ không biết tình huống chỗ nam thần, về nhà tắm rửa một cái rồi đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay cho Dư Xán, sau đó lại vui vẻ đăng Weibo. Sở dĩ không nói tỉ mỉ với Dư Xán vì sợ cô ấy sẽ nhớ tới bạn học học bá và những chuyện đau lòng kia. Sau khi đăng một bài Weibo tràn ngập cảm xúc, cô lại tìm vài tấm ảnh hôm nay đã chụp lén nam thần, chọn hai ảnh đẹp nhất sau đó vẽ vào sổ của mình. Sau khi vẽ xong cô mới không hưng phấn hay kϊƈɦ động nữa. Lúc này ba mẹ Thịnh cũng về từ cửa hàng, Thịnh Hạ lôi Dư Xán xuống lầu nghênh đón bọn họ, kết quả mới vừa đi đến lầu hai liền nghe giọng của mẹ Thịnh truyền từ dưới lầu lên: “Tiệc rượu này tôi sẽ không đi đâu, ông xem tôi như vậy… đến cũng sẽ bị người ta chê cười…” “Nói bậy, vợ của tôi lớn lên vừa đẹp lại có khí chất, ai dám chê cười bà!” ba Thịnh ở một bên khuyên nhủ: “Nếu có người không có mắt dám chê cười bà, tôi liền giúp bà đánh họ!” “Thôi đi, khoan nói ông có đánh thắng người ta hay không. Ở nơi như thế, nếu đánh thắng thì cũng bị người ta cười nhạo thôi.” mẹ Thịnh lo âu nói: “Ông không thấy những tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu trêи phim à, khách tham gia không phải chỉ toàn người ưu nhã, muôn vàn dáng vẻ, giống như quý tộc hoàng cung thời cổ đại sao? Đúng rồi tôi nhớ rõ bọn họ còn phải khiêu vũ gì đó? Ai da chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, ông nói dù sao ông cũng phải mang tôi đi xem náo nhiệt, mà đến nỗi tôi cũng không biết phải mặc quần áo thế nào…” “Không thành vấn đề! Ngày mai chúng ta đi dạo phố mua quần áo đi! Dù sao đến nơi sang trọng thì cũng phải mua vài bộ đẹp một chúng cũng không sao!” ba Thịnh hào khí nói:, “Còn việc khiêu vũ, chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt, nhìn thấy nhiều mặt của xã hội, cũng không phải dung nhập với bọn họ, bà lo bọn họ làm gì!” “Tuy nói như vậy nhưng chẳng may chúng ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu bị xấu mặt thì làm sao bây giờ? Rất là mất mặt đấy!” “Thế… thế chúng ta cách xa một chút, dù sao trừ Tiểu Vương cũng không ai biết chúng ta…” Dư Xán nghe được những lời này có chút hồ đồ, cô ấy hiếu kì hỏi: “Chú và dì muốn tham gia tiệc rượu ạ?” “Một tiệc rượu thương mại, nghe nói có rất nhiều danh nhân tham gia.” Thịnh Hạ nháy mắt vài cái với Dư Xán, Dư Xán liền biết đây là quà sinh nhật ba Thịnh chuẩn bị cho mẹ Thịnh, người minh tinh mẹ Thịnh thích nhất cũng sẽ tham dự. Dư Xán nhịn không được lại thấy hâm mộ, nghĩ đến ba mẹ mình lại thấy phức tạp trong lòng. Đặc biệt là ba cô… Cũng là con người nhưng tại sao lại khác xa như vậy? Thịnh Hạ vừa thấy sắc mặt Dư Xán liền biết cô ấy đang khó chịu, vội tìm cớ dắt cô ấy lên lầu. Dư Xán biết cô có ý tốt nên cũng không cự tuyệt, hoàn hồn vỗ vỗ bả vai Thịnh Hạ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Trước kia nam thần nhà cậu chính là phú nhị đại, đại thiếu gia hàng thật giá thật, mấy thứ này cậu hoàn toàn có thể đi hỏi cậu ấy, chắc chắn cậu ấy rất rõ.” Mắt Thịnh Hạ sáng lên, đúng rồi! Lại nghe dưới lầu mẹ nói dù sao cũng không đi, ba ba cũng bắt đầu sốt ruột, cô vội tặng Dư Xán một cái hôn gió, sau đó lấy điện thoại ra gửi WeChat cho nam thần: Bạn học Lăng, bạn học Lăng, SOS!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]