“Mấy người kia đều là lưu manh đầu đường xó chợ, nói là có người đưa tiền cho bọn chúng làm thế.” Lăng Trí không có khẩu vị nhưng vẫn buông điện thoại, mở loa ngoài ra, bưng chén cháo rau lên ăn: “Đến khi hỏi người đưa tiền cho bọn chúng là ai, tôi nghe miêu tả xong liền biết là Cát Hiểu Huy bên đám Lưu Sơn Hà.” “Lại là bọn nó! Mẹ nó còn chưa sợ đúng không?!” Đường Kình tức giận đến chửi thề. “Chắc là biết nguyên nhân bị đánh lần trước nên cố ý trả thù.” “Cái gì?” Đường Kình sửng sốt, hoàn hồn: “Nhưng không phải cậu dùng số điện thoại mới gửi video cho Triệu Thành sao? Cậu ta chắc cũng không biết là cậu? Sao đám Lưu Sơn Hà lại biết được?” Số điện thoại mới của Lăng Trí không có nhiều người biết, Triệu Thành cũng không thể tiết lộ số điện thoại này cho Lưu Sơn Hà. “Không biết.” Lăng Trí tự nhận mình hành sự rất cẩn thận, sẽ không lộ quá nhiều sơ hở nhưng có câu trêи đời không có bức tường nào gió không lọt qua được. Có lẽ vào lúc anh không để ý, ngọn gió này trùng hợp lọt qua tường. Đương nhiên cũng có thể Lưu Sơn Hà không xác định được Lăng Trí hố hắn, chỉ nghĩ thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót. Trêи thực tế anh đoán đúng rồi, Lưu Sơn Hà đúng là nghĩ như vậy. “Mẹ nó, có muốn tôi tìm người xử bọn chúng hay không?” “Đừng, cứ như vậy đi, tiếp tục dây dưa mãi cũng không có ý nghĩa gì.” mấy tên côn đồ cố ý hủy hoại tài sản của người khác, cảnh sát cũng đã nghiêm túc xử lí bọn chúng. Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sao chúng có thể cam lòng? Xong việc chắc chắn sẽ lại tìm đám Lưu Sơn Hà đòi tiền tổn thất. Bị đám lưu manh ngoài đường dây dưa cũng không phải chuyện tốt, cũng coi như đáng đời bọn chúng. Đường Kình lại không cam lòng: “Nhưng bọn chúng làm hại cậu vứt mất công việc!” “Công việc là chính tôi muốn bỏ.” Lăng Trí ăn sạch miếng cháo cuối cùng, cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài, anh lười biếng dựa ra đằng sau, nói: “Con người của ông chủ tôi không tồi, sau khi biết được có người phá đám cũng không trách tôi, chỉ bồi thường tổn thất cho những người kia.” Đường Kình rất kinh ngạc: “Cái gì? Vậy thì tại sao cậu còn muốn bỏ việc?” “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, không thể xuống dốc như vậy mãi.” Trong đầu lại bất ngờ hiện ra dáng vẻ cười cong mắt của cô gái nhỏ, Lăng Trí trầm mặc một lúc lâu, đè tất cả do dự và kháng cự xuống: “Không phải lúc trước cậu nói… chi nhánh của Đường thị có vài khách sạn và nhà hàng Tây đang tuyển người sao? Cậu xem nơi nào còn thiếu người thì mở cửa sau cho tôi đi.” Đường Kình sửng sốt, lắc người một chút rồi ngồi ngay ngắn: “Cậu là muốn… Mẹ nó! Thật hay giả vậy?!” “Thật đó.” sau khi hạ quyết tâm thì có vài thứ không khó chấp nhận như trước nữa, Lăng Trí nhắm mắt lại cười một chút, nói: “Nhưng mà cậu tìm cho tôi việc có tiền lương cao một chút, gần nhà một chút, việc gì đều được, mệt mỏi hay không cũng không quan hệ.” Đường Kình tiêu hóa một hồi mới phản ứng lại: “Chuyện này không thành vấn đề gì cả, chỉ có điều đột ngột như vậy, cậu đã chịu kϊƈɦ thích gì thế?” Tuy rằng không phải con ruột của Đường gia nhưng việc nhỏ như thế Đường Kình vẫn sắp xếp được. Trêи thực tế lúc Lăng gia xảy ra chuyện, Đường Kình cũng muốn làm như thế nhưng Lăng Trí lại không đồng ý. Đột nhiên từ một thiên chi kiêu tử* tràn đầy kiêu ngạo lại lưu lạc thành một tên tan nhà nát cửa, bị bạn bè xa lánh, không thể không vì cuộc sống mà bôn ba như người bình thường. Thay đổi lớn như thế không phải dễ dàng chấp nhận, cũng không phải ngày một ngày hai là thích ứng. Tuy rằng sau khi xảy ra chuyện, Lăng Trí không chút do dự mà bỏ học, không chút do dự gánh người mẹ đang sinh bệnh và hai đứa em mới vừa học tiểu học lên vai. Luôn tỏ vẻ bình tĩnh lại kiên cường nhưng Đường Kình biết, trong xương cốt Lăng Trí vẫn luôn tràn đầy vẻ kiêu ngạo của Lăng lăng đại thiếu gia trong quá khứ, trong lòng vẫn luôn nghẹn một cục tức. *con trai của trời Rõ ràng tầm mắt và năng lực đều cao hơn học sinh cấp ba rất nhiều nhưng anh vẫn lựa chọn công việc vừa bình thường vừa vất vả như việc giao hàng. Lăng Trí không muốn khuất phục hay cúi đầu trước vận mệnh, càng không muốn dùng dáng vẻ thất bại quay về tầng lớp trong quá khứ, đối mặt với ánh mắt trào phúng hay đồng tình của mọi người. Nhưng mà hiện tại… anh lại chủ động buông bỏ kiêu ngạo?! Đường Kình càng nghĩ càng thấy không thể tin được, liên tục truy hỏi: “Không phải mẹ cậu xảy ra chuyện gì chứ? Hay là Duyệt Duyệt và Đằng Đằng? Mẹ nó cậu đừng làm tôi sợ.” “Cút đi!” Lăng Trí cười một tiếng, tâm tình có chút phức tạp nhưng không còn sắc bén khô khan như trước: “Mẹ nó ông đây đã trưởng thành, trưởng thành biết không?” Đường Kình vẫn không tin lắm: “Trí Nhi à, em nói thật với anh đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh tình nguyện việc em vĩnh viễn không trưởng thành, em phải hiểu rằng thế giới của người trưởng thành rất cực khổ! Tràn ngập nước mắt đó!” Lăng Trí: “…” Lăng Trí hoàn toàn không có biện pháp với têm thiểu năng này, chỉ có thể hơi co giật khóe miệng, đầu hàng nói: “Ông đây là vì trả nợ được chưa!” “Trả nợ? Còn nợ ai nữa?” Đường Kình cuối cùng cũng phản ứng lại: “À, cậu đang nói bạn học Hạ Hạ của chúng ta à!” Bên trong Lăng Trí lại nói “Hạ Hạ là để cậu gọi à”? Dừng một chút mới nói: “Ừ, không thể cứ luôn thiếu nợ như vậy.” Nhớ tới bữa tiệc sinh nhật xa hoa tốn kém hôm đó, Đường Kình hiểu ra: “Không phải cậu sợ mấy vạn kia trả không nổi sẽ ngày càng nhiều chứ?” Đường Kình nói liền thả lỏng, hắc hắc nở nụ cười: “Thật ra cứ nghe tôi đi, chuyện này cũng không sao cả, cậu thấy băn khoăn như thế thì lấy thân báo đáp đi! Dù sao tôi thấy cô ấy cũng rất thích cậu! Về sau sẽ truyền lại một đoạn giai thoại! Bởi vì tình yêu gì đó…” “Cậu cứ nói nhảm tiếp đi, tôi mệt rồi, ngủ đây.” Lăng Trí nói xong liền tắt điện thoại, Đường Kình: “…” Qua cầu rút ván, rút điếu vô tình*, đúng là một tên thối tha không biết xấu hổ! *đối xử tệ với người có ơn *** Tuy ngoài miệng Đường Kình rất không đứng đắn nhưng làm việc vẫn rất chắc chắn, không đến ba ngày liền sắp xếp tốt công việc cho Lăng Trí. Dưới trướng của Đường thị có một nhà hàng Tây cao cấp tên Mr.Milo đang tuyển phục vụ, lương tháng một vạn, có trích xuất phần trăm, đãi ngộ không phải rất cao nhưng đối với tuổi tác và bằng cấp của Lăng Trí đã rất không tồi. Quan trọng nhất chính là Đường Kình sắp xếp cho anh ca sớm, tới 4 giờ chiều đã có thể tan tầm, cuối tuần còn có một ngày nghỉ. Do đó anh cũng có dư thời gian để làm chuyện khác, cũng không cần dãi nắng dầm mưa vất vả như vậy. Lăng Trí cũng không khách sáo nói cảm ơn, sau khi thấy cơ thể đã khỏe hẳn thì đi tập thể ɖu͙ƈ một lúc, sau đó liền về nhà nói tin tốt này cho hai đứa bé. Đằng Đằng và Duyệt Duyệt không hiểu rõ hai công việc này khác nhau thế nào nhưng nghe nói sau này anh trai đều có thể về nhà sớm một chút, cũng có thêm thời gian chơi với bọn chúng nên rất vui vẻ. Hôm nay lúc Thịnh Hạ tới Lăng gia học bổ túc, cả hai không nhịn được thông báo tin tốt này cho Thịnh Hạ. Thế là Thịnh Hạ mới biết vì sao hôm đó Lăng Trí lại về nhà sớm như vậy. Thì ra là nghỉ việc. “Chẳng qua, vì sao lại đột nhiên bỏ việc vậy?” Nhìn chàng trai đang giúp cô làm bài tập, Thịnh Hạ muốn nhịn nhưng không nhịn được lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lăng Trí hơi dừng động tác, không chút để ý mà nói: “Không, chỉ là cảm thấy quá mệt mỏi.” Làm shipper đúng là rất vất vả, Thịnh Hạ ưu tư gật gật đầu: “Đúng là rất mệt, làm phục vụ nhà hàng tương đối nhẹ nhàng hơn.” Anh nói như vậy cô liền tin, không có hỏi nhiều nữa, chỉ trộm ngắm đường cong sườn mặt của Lăng Trí vài lần nói: “Thế… thế chờ tôi rảnh sẽ đi ủng hộ cậu nha!” Lăng Trí vừa lúc làm xong một đề toán, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Được, ngày mai ăn lẩu thịt bò chứ?” Thật ra Thịnh Hạ vẫn luôn nhớ thương chuyện này nhưng lại ngượng ngùng hỏi anh rốt cuộc khi nào rảnh rỗi đi ăn với mình, rối rắm cả mấy ngày. Lúc này anh lại chủ động nhắc tới cũng làm cô vui chết đi được, liên tục gật đầu nói được: “Chủ nhật ngày mai tôi rảnh! Vừa lúc Đằng Đằng và Duyệt Duyệt cũng không đi học, hì hì hì nghe nói lẩu thịt bò ở đó có hương vị rất ngon, hai bọn chúng chắc chắn sẽ thích!” Lăng Trí căn bản không muốn mang hai đứa em đi cùng: “… Được.” Thịnh Hạ không biết nam thần đang nghĩ gì, nuốt nước miếng gấp gáp không chờ đợi nổi rồi tiếp tục làm bài. Lăng Trí hoàn hồn tựa lên ghế, buồn cười không nói gì mà nhìn cô, thấy búi tóc trêи đầu cô cứ lung lay không ngừng thì đầu ngón tay càng ngày càng ngứa. Tóc cô vốn hơi xoăn, anh chưa thấy cô xõa tóc nhưng lại cảm thấy cô xõa tóc chắc sẽ rất đẹp, đặc biệt là búi tóc trêи đỉnh đầu, đáng yêu đến nói không nên lời. Đúng lúc này, Thịnh Hạ làm xong bài tập anh giao cho, Lăng Trí cầm lên xem thì thấy sai hai bài. Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ nhíu lại, phải bị trừ hoa hồng nhỏ rồi. Không sai, bị trừ hoa hồng nhỏ chính là trừng phạt khi cô làm sai. Giống như khen thưởng, làm sai mười bài trừ một hoa, nếu sai nhiều thì cũng có khả năng sẽ bị nợ. Kết quả mới vừa nghĩ như vậy, búi tóc nhỏ trêи đầu đã bị túm một cái. Thịnh Hạ “Ai da” một tiếng che đầu lại: “Làm cái gì thế!” “Khiến cậu phát huy trí nhớ.” đáy mắt chàng trai cất giấu ý cười, trêи mặt lại cực kì nghiêm khắc: “Dạng đề này tôi giảng rất nhiều lần, tại sao vẫn không nhớ được?” Thịnh Hạ tức khắc liền sợ, ngượng ngùng cúi đầu nói: “Quá… quá khó…” Lăng Trí nhìn khuôn mặt phụng phịu của cô, trái tim càng ngứa, lại chọc chọc búi tóc nhỏ của cô một cái, cong khóe miệng nói: “Làm lại lần nữa, nếu lại làm sai…” “Đừng trừ hoa hồng nhỏ của tôi!” Lăng Trí bị vẻ mặt khẩn trương của cô chọc cười: “Chưa nói đến việc trừ hoa hồng nhỏ của cậu… nhưng mà cậu sắp được mười đóa rồi? Có điều gì muốn ước không?” Thịnh Hạ đỏ mặt hoàn hồn: “Nghĩ kĩ rồi, nhưng mà…” “Hả?” “Tôi… tôi nói thì cậu nhất định sẽ làm sao?” giọng Thịnh Hạ nho nhỏ liếc anh một cái. Lăng Trí dừng lại, đột nhiên rất tò mò nguyện vọng của cô là gì. “Tôi nói rồi, chỉ cần tôi có thể làm thì tôi sẽ làm tất cả.” Thịnh Hạ sáng mắt lên, vui vẻ nói: “Tôi tin tưởng cậu!” Sau đó đầy chờ mong mà thúc giục anh: “Vậy cậu mau sửa đi, sửa xong thì chắc tôi sẽ gom đủ mười đóa rồi!” Lăng Trí hoàn hồn làm theo. Cuối cùng, thêm số hoa hồng nhỏ hôm nay thì cô đã đủ mười đóa. “Được rồi, ước nguyện đi.” “Tôi…” Thấy cô đỏ mặt cúi đầu, tay nhỏ cũng khẩn trương đan vào nhau, nói chuyện càng lắp bắp và thẹn thùng đến lợi hại, trong lòng Lăng Trí hơi hoảng, cũng nhịn không được mà khẩn trương theo. Cô ấy, không phải là… “Tôi… tôi hi vọng cậu có thể trở lại trường đi học, không cần từ bỏ việc học cũng không cần bỏ thi đại học!” Nhìn cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu hô lớn, Lăng Trí: “…” Lăng Trí kinh ngạc và trầm mặc. Thịnh Hạ thấy anh ngồi một chỗ nửa ngày cũng không nói chuyện, trong lòng có chút thấp thỏm nhưng vẫn lấy hết can đảm khuyên nhủ: “Cậu… Cậu có thành tích tốt như vậy mà bỏ học rất đáng tiếc, tôi hi vọng cậu không vì hiện tại khó khăn mà chậm trễ tương lai của mình. Vấn… vấn đề tiền thì cậu không cần lo lắng, tôi có thể giúp cậu! Tôi… tôi có rất nhiều tiền, đều có thể cho cậu…” Nếu người khác nói với Lăng Trí như vậy thì đã sớm bị anh ném ra sau đầu, lời này có ý gì? Muốn lấy tiền bao dưỡng anh sao? Nhưng người nói lời này lại không hề có thái độ bá đạo hay cao ngạo, ngược lại nơm nớp lo sợ, sợ đến nỗi nhịp thở cũng gấp gáp. Trong lòng Lăng Trí không có suy nghĩ gì, chỉ thấy ấm áp dào dạt, ngăn không được ý cười. “Nếu cậu có tiền giúp đỡ tôi đi học, vậy mẹ tôi và hai đứa nhỏ thì sao? Cậu cũng có thể giúp tôi nuôi họ?” Thịnh Hạ không hề nghĩ ngợi: “Có thể!” Lăng Trí: “…” Lăng Trí nghẹn một chút, dở khóc dở cười nhìn cô, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Cho dù cậu có thể thì tôi cũng không thể làm như vậy. Bọn họ là trách nhiệm của tôi, tôi không thể ném bọn họ cho người khác. Huống chi…” Anh đột nhiên cúi đầu tới gần cô, cười khẽ một tiếng hỏi: “Hai ta không thân cũng chẳng quen, như vậy không được tốt lắm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]