Chương trước
Chương sau
Chương trình học ở cấp ba chủ yếu tập trung vào năm lớp 10 và 11, lớp 12 chỉ ôn tập. Lăng Trí học xong lớp 11 mới bỏ học, đa số kiến thức đều nắm rất rõ, hắn lại là điển hình của một thiên tài, mấy bài tập ở lớp 12 thì chỉ cần nghiêm túc xem đi xem lại vài lần, suy nghĩ một chút cũng sẽ hiểu.
Nhưng Thịnh Hạ lại không giống vậy, cô không quan tâm chuyện học hành, ngoài môn Ngữ Văn thì cô chẳng biết gì.
Lăng Trí xem bài thi cuối kì của cô xong cũng trầm mặc một chút nhưng bởi vì đã chuẩn bị tâm lí trước nên cũng không quá mức kinh ngạc. Hắn xoa xoa thái dương, quyết định dạy toán- môn cô tệ nhất trước.
“Tôi sẽ khoanh tròn những câu hỏi cơ bản này, hôm nay đi học chắc lão Trần đã giảng lại cho các cậu một lần rồi, cậu có hiểu hết chứ?” lão Trần là giáo viên Toán Học của họ.
Thịnh Hạ nghe vậy liền chột dạ cúi đầu: “Thầy… thầy Trần giảng quá nhanh, tôi…”
“Tôi sẽ giảng lại lần nữa cho cậu, cậu phải nghe nghiêm túc, nếu không hiểu phải hỏi.” Lăng Trí cũng không bất ngờ, giáo viên phải giảng bài theo học lực của đa số học sinh trong lớp, không có khả năng vì người nào đó mà giảm tốc độ.
Thịnh Hạ: “Được được!”
“Nói chỗ này trước đi…”
Thịnh Hạ không muốn mất mặt trước nam thần, vội lấy tinh thần nghe giảng.
Cô chưa từng có hứng thú với môn gì ngoài Ngữ Văn, đặc biệt là môn Toán Học buồn tẻ, càng học càng đau đầu chóng mặt. Tuy rằng thái độ học tập rất nghiêm túc nhưng luôn bất chợt lạc vào cõi thần tiên. Nhưng mà hiện tại cô đang học cùng nam thần, không phải với thầy Trần nhan sắc bình thường còn bị hói đầu, Thịnh Hạ không dám lơ là, lỗ tai dựng thẳng lên nghe.
“… Nôm na chính là như vậy, thế nào? Còn không hiểu chỗ nào hay không?”
Ôi, giọng nói của nam thần thật dễ nghe, sườn mặt lại dễ nhìn… Thịnh Hạ âm thầm nuốt nước miếng, nỗ lực ép mình lấy lại tinh thần: “Hình như… hình như không có.”
“Tôi cho cậu vài bài tập dạng này, cậu thử làm xem.” Lăng Trí nói xong liền mở quyển đề cô mới mua tìm bài tập.
“…” Thịnh Hạ cắn nắp bút, trong lòng có chút hốt hoảng nhưng vẫn căng da đầu làm bài.
Lăng Trí đang giúp cô làm bài tập trêи lớp, thấy vậy khóe miệng nhếch lên một cái, không nói gì nữa.
Trong chốc lát căn phòng chỉ còn lại âm thanh ngòi bút viết lên giấy, ánh sáng màu vàng từng chút từng chút hợp nhất bóng dáng của hai người vào nhau.
Hai mươi phút sau, trêи mặt Thịnh Hạ có chút thấp thỏm nộp bài tập của mình lên.
Lăng Trí khi thấy mười bài đã sai hết sáu.
“…” khóe miệng Lăng Trí co rút, nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải cậu nói đã hiểu hết rồi sao?”
Thịnh Hạ hổ thẹn cúi đầu: “Xin… xin lỗi… Tôi muốn làm lại!”
Hoàn toàn không được ghét bỏ cô ngốc nghếch nha hu hu hu!
Lăng Trí không phải người biết nhẫn nại nhưng nhìn cô như vậy hắn cũng không tức giận được, chỉ thấy hơi buồn cười.
“Khoan hãy làm lại, tôi xem những bài làm sai của cậu rồi giảng thêm một lần nữa.” Hắn giảng lại một cách rất đơn giản, lần này Thịnh Hạ không dám thất thần nữa, hết sức chăm chú mà lắng nghe.
Giảng xong, Lăng Trí cho cô làm lại, cuối cùng cô cũng có thể làm đúng.
Lăng Trí cuối cùng cũng hiểu, cô gái này không có ngốc, chỉ là không thể tập trung, dễ dàng thất thần và cộng thêm không có hứng thú học hành mà thôi.
Tìm ra vấn đề của cô rồi thì hắn cũng có cách đối phó, suốt hai tiếng rưỡi sau đó Thịnh Hạ cũng không thất thần nữa. Bởi vì một khi thất thần, nam thần sẽ lấy bút gõ tay cô.
Thịnh Hạ: *khóc*
Đến việc không có hứng thú học hành cũng dễ xử lí, làm tốt sẽ có khen thưởng, làm sai thì phải bị phạt. Do đó nếu không có hứng thú thì cũng vì khen thưởng và trừng phạt mà cô phải học nghiêm túc.
Có điều…
“Không muốn lấy chocolate làm phần thưởng? Vậy cậu muốn cái gì?”
Muốn nam thần hôn nhẹ rồi bế cô lên cao! Thiếu chút nữa Thịnh Hạ đã buột miệng nói ra, kiềm xuống rồi mới nói: “… Dù sao cũng không muốn chocolate.”
Cô không bao giờ muốn ăn chocolate nữa, cô không muốn biến thành heo con vui vẻ phúc hậu!
Lăng Trí không nhịn được mà cười ra tiếng, nghĩ nghĩ rồi lấy một miếng giấy dán hoa hồng nhỏ nói: “Bằng không thưởng cho cậu một bông hồng nhỏ?”
Giấy dán hoa hồng này là trường học của hai đứa bé phát, Lăng Trí lấy quy tắc khen thưởng trong trường bọn chúng áp dụng vào: “Làm tốt mười bài tập có thể nhận một bông hồng nhỏ, lấy được 2 cái có thể đổi một viên… cậu không muốn chocolate thì kẹo que được không? Hoặc cậu muốn ăn cái khác cũng được. Sưu tập được 10 cái có thể ước một nguyện vọng với tôi…”
“Nguyện vọng? Nguyện vọng gì?”
Nhìn đôi mắt đột nhiên sáng ngời, hiển nhiên là cô gái nhỏ đã động tâm rồi, Lăng Trí nâng khóe miệng lên: “Chỉ cần là việc tôi có thể làm thì cái gì cũng được.”
Cái… cái… cái gì cũng được?!
Thịnh Hạ lập tức liền xấu hổ mà rạo rực trong lòng, một đôi mắt to đen lúng liếng nhịn không được mà lướt lên người nam thần.
Ai nha ai nha không được, Thịnh Hạ mày vẫn còn nhỏ, mày phải trong sáng!
Mặt cô ửng đỏ cúi đầu, như mở cờ trong bụng nói: “Đồng… đồng ý!”
***
Đêm nay cứ trôi qua như vậy, Thịnh Hạ dùng tất cả sức lực tập trung để lấy bốn bông hồng nhỏ, đổi được hai cây kẹo que.
Nhân lúc Thịnh Hạ làm bài tập thì Lăng Trí xuống lầu mua kẹo que, hắn không biết Thịnh Hạ thích ăn cái gì nhưng nghĩ cô không sợ ngán thì chắc thích ăn đồ ngọt, cho nên ngoài kẹo que còn mua một ít loại kẹo khác, còn thêm thạch mơ gì đó nữa.
Thịnh Hạ: A! Đều muốn ăn!
Nhưng mà ăn quá nhiều sẽ béo, cô lại nhịn xuống, chỉ lấy hai cây kẹo que nhỏ nhất ở trong, sau đó bịt tai trộm chuông* nói: “Tôi… buổi tối tôi chỉ ăn một cây, một cây còn lại ngày mai ăn tiếp…”
*tự lừa mình dối mình
Vốn dĩ Lăng Trí không muốn cười nhưng vừa nghe lời này cũng không nhịn được, cười lăn xuống ghế.
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ thấy hắn cười đến đỏ mặt, lại cảm thấy dáng vẻ cười vui vẻ của hắn thật sự quá đẹp. Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Trí, hắn cũng cười thế này với Đường Kình rồi hai người chạy vút qua cô, lúc đó trái tim cũng bị nụ cười kia cuốn theo.
Nhưng mà ngực lại có chút đau.
Bởi vì cô cũng không có cách nào thìn thấy hắn ở trường nữa.
Lại nghĩ tới thành tích của Lăng Trí tốt như vậy mà lại bỏ học thật sự rất đáng tiếc, cô mím môi, rất muốn nói: “Cậu quay về trường được không? Tôi sẽ giúp đỡ cậu.” nhưng cô biết Lăng Trí sẽ không chấp nhận, hắn còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.
Thịnh Hạ đột nhiên thấy đau xót, nhấp môi nuốt những lời này xuống bụng, cầm cặp sách đứng lên: “Tôi… tôi phải về rồi.”
Thịnh Hạ cúi đầu nên Lăng Trí không thấy rõ vẻ mặt của cô, tất nhiên cũng không phát hiện khác thường gì. Hắn đứng lên nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
“Không… không cần đâu, cũng không xa lắm.” Thịnh Hạ lắc đầu nhìn hắn một cái: “Ngày mai cậu phải đi làm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cảm giác có một người quan tâm thật tốt, Lăng Trí dừng lại một chút, đáy mắt xuất hiện một chút ấm áp: “Không sao cả.”
Lăng Trí dẫn Thịnh Hạ đến đầu hẻm, chờ cô đi qua đường cái rồi khuất dần ở ngõ nhỏ đối diện mới xoay người về nhà.
Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn thấy hắn đã biến mất mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cũng may cô thuộc dạng người cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, biết chuyện này tạm thời không có cách giải quyết nên cũng đè nó ở trong lòng, sau đó ổn định tâm tình rồi bước nhanh về nhà.
Giờ này ba mẹ Thịnh đã về nhà, lúc Thịnh Hạ đẩy cửa đi vào, vẻ mặt ba Thịnh buồn bực ngồi ở trêи sô pha, dường như tâm trạng ông đang không được tốt.
Mẹ Thịnh mẹ không ở đây chắc là ở trêи lầu.
“Ba ba sao vậy ạ?” Thịnh Hạ quan tâm chạy tới.
“A!” ba Thịnh hoàn hồn: “Ba không sao, con đã về rồi à.”
Thịnh Hạ gật đầu: “Không phải tối nay ba ăn cơm cùng chú Vương sao? Không lẽ món quà lần này không chuẩn bị tốt được?”
Câu sau Thịnh Hạ nhỏ giọng hết mức có thể.
“Không có không có, chuyện đó đã làm xong xuôi rồi.” ba Thịnh lúc này mới lộ ra nụ cười, thần thần bí bí nới với cô: “Lúc chúng ta ăn cơm thì Tiểu Vương cũng ở đó, nó nói chữ kí và vé vào cửa đều không khó nhưng buổi hòa nhạc cách sinh nhật mẹ con khá xa nên cũng không có ý nghĩa gì cả. May mắn trước sinh nhật mẹ con một ngày thì ông chủ của họ sẽ dẫn cậu ấy tham gia một tiệc rượu, vừa lúc Thiên Vương gì cũng ở đó, cậu ấy nói có thể dẫn theo ba và mẹ con để trực tiếp nhìn thấy người kia.”
“Thật ư?!” Thịnh Hạ lập tức liền vui vẻ: “Vậy chắc chắn mẹ sẽ rất vui sướиɠ!”.
Ba Thịnh cười đắc ý nhưng lại thấy phiền muộn: “Chờ bà ấy nhìn thấy người thật thì chắc chắn sẽ không thích hắn nữa. Tiểu Vương nói những minh tinh và ca sĩ đó, cũng chỉ đẹp đẽ trêи TV, sự thật cũng chẳng khác người thường là mấy…”
Thịnh Hạ rất vui vẻ: “Đúng đúng đúng, chắc chắn ông ta không có đẹp trai như ba đâu.”
Lúc này ba Thịnh mới vừa lòng mà hừ hừ hai tiếng.
“Vậy nếu mọi chuyện đều thuận lợi như vậy thì tại sao ba lại không vui?”
Ba Thịnh muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới gục đầu xuống nói: “Bà nội con vừa gọi điện tới, kêu ba cuối tuần này phải về quê một chuyến…”
Thịnh Hạ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy mẹ cô từ trêи lầu đi xuống: “Cuối tuần này không có thời gian, ông đã quên chúng ta sẽ đi coi biệt thự sao? Chỉ được đi vào cuối tuần à?”
“Nhưng mà mẹ nói…”
“Nói cái gì? Chẳng phải nói bà ấy lại không thoải mái, đòi ông tiền khám bệnh sao.” mẹ Thịnh tức giận mà trừng mắt nhìn ba Thịnh một cái: “Trong điện thoại bà ấy còn khỏe khoắn thế kia, kiếm đâu ra dáng vẻ không thoải mái? Rõ ràng chính là em gái em rể tốt của ông tiêu xài hết tiền nên kêu người lớn tìm cớ hỏi ông à.”
Vẻ mặt ba Thịnh buồn buồn, không nói gì nữa.
Thịnh Hạ cũng nhíu mày.
Người ta nói mọi nhà đều có nỗi khổ riêng, lời này đúng là không sai. Nỗi khổ riêng của Thịnh gia chính là bà nội Thịnh Hạ và một nhà cô ruột.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.