Ngày hôm sau Lâm Sở ngủ một giấc đến một giờ chiều, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mộc Thần một tay đang cầm cái đuôi rối tung, một tay cầm lược chảy lông chuyên dụng cho thú cưng, chải vài cái lại lấy lông sói dính trên răng lược ném vào sọt rác, hai cái chân trắng vừa dài vừa mịn thoải mái khép lại, dưới ánh nắng sáng gắt xuyên qua rèm cửa sổ sau giờ trưa, nhìn vô cùng ấm áp.
Quả thật là một bức tranh đẹp đến xuất huyết!
Thế là Lâm Sở bật dậy ôm Mộc Thần ngã xuống giường, Mộc Thần giật mình la lên, ở trên lưng Lâm Sở đánh nhẹ, trách: “Cậu làm tớ giật mình.”
“Tớ yêu cậu.” Lâm Sở tóc rối bời như tổ chim, tỏ tình mãnh liệt.
“Tớ cũng yêu cậu.” Mộc Thần nhẹ giọng đáp lại, vật nhỏ dán trên đùi Lâm Sở lập tức lên tinh thần. Lâm Sở thầm nghĩ không ổn, vội vàng muốn tránh, lại bị Mộc Thần đè gáy giữ lại, toàn thân tỏa ra hệ zai đẹp moe, dùng giọng nói mềm mại đòi hỏi: “Dậy sớm, có muốn… cái kia hay không?”
Ngày hôm qua vận động từ chạng vạng đến nửa đêm, Lâm Sở cảm giác thắt lưng sắp gãy mất, vì vậy thâm tình chân thành cố đổi chủ đề: “Bây giờ là xế chiều, cục cưng.”
“Vậy rốt cuộc có muốn hay không?” Đôi mắt Mộc Thần vừa to vừa lóng lánh, nắm ngay điểm chính không buông.
Lâm Sở hung hăng cắn răng một cái, vỗ đùi: “Muốn! Đương nhiên muốn!”
Thật ra không phải là chồng không được đâu! Mà là do chênh lệch chủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cach-cua-moi-nguoi-deu-khong-dung/3047608/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.