Dáng vẻ lúc bình thường của Mộc Phong vốn đã hung hãn hơn người bình thường, lúc này mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, vì vậy mọi người đều bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, im thin thít!
“Phát bóng.” Mộc Phong sẳng giọng dán mắt nhìn nam sinh đối diện.
Nam sinh chân run một cái, suýt tý nữa đã quỳ xuống.
Bởi vì Mộc Phong thoạt nhìn thật sự không giống như tới để đánh bóng chuyền, ngược lại giống như tới để bắt kẻ thông dâm!
Mắt Tiểu Diệp đảo một cái, cười khan hai tiếng hỏi Giang Hàn: “Hàn ca, người này là bạn anh?”
Giang Hàn khẽ cắn môi, nhắm mắt nói: “Bảo mẫu nhà anh.”
Khóe miệng Mộc Phong giật một cái, mặt càng đen hơn.
Tiểu Diệp ngẩn ra, nghĩ thầm nhất định là mình nghe lầm, thế là xác nhận lại: “Là bảo vệ?”
Giang Hàn gằng từng chữ vô cùng rõ ràng, nói: “Bảo — mẫu.”
“Ha hả.” Mộc Phong cười lạnh gật đầu, “Được, tôi là bảo mẫu.”
Tiểu Diệp thấy không khí kỳ quái giữa hai người này, nhìn thế nào cũng cảm thấy quan hệ bọn họ không đơn giản, nhưng Giang Hàn vừa rồi khoe khoang một trận khiến hắn rất động tâm, hơn nữa nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm cảm tình chắc cũng không tốt lắm, thế là muốn thử xem có thể ôm đùi đại thiếu gia nhà giàu hay không, lập tức giả ngu, bắt chuyện với phía đối diện: “Vậy chúng ta phát bóng đi! Đang lo cái gì đó?”
Đối diện há miệng run rẩy phát banh qua.
Mộc Phong nâng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-cach-cua-moi-nguoi-deu-khong-dung/3047600/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.